BỐN MÙA
THU về nhặt hết lá vàng
ĐÔNG sang giá lạnh, vợ chồng bền lâu
XUÂN này ta vẫn còn nhau
Bốn mùa lần lượt trôi đi
Soi gương chợt thấy, cả hai đã già
Nghĩa tình mãi giữ đậm đà
Vui cùng con cháu cửa nhà ấm êm!
VỀ NGUỒN.
Đường về quê ngoại tuy xa!
Nhưng lòng vẫn muốn ghé nhà hỏi thăm
Vườn cau ngoại đã từng chăm
Bờ tre sau trước bóng râm đường làng
Hoa cau thơm ngát nụ vàng
Vườn bên mượt lá trầu càng thêm xanh
Cau dầy vôi trắng trầu xanh
Vị cau nồng ấm miếng trầu ngoại ăn
Bây chừ ngoại đã không còn
Nhưng ta vẫn giữ tình làng nghĩa quê
Dẫu rằng tình cảnh chia lìa
Giữa trong tim ấy tình quê rộn ràng
Ai ơi xin chớ buồn than
Trăng kia vẫn sáng quê làng ngoại thôi.
Tộc HÀ, LA CHỮ quê tôi
Trái tim xa xứ - khắp nơi nhớ về...
QUÊ HƯƠNG.
Bóng tre che mát đường làng
Quê hương ta đó muôn vàn nhớ thương.
Đông về tuyết phũ đây trời
Thay mầu đổi sắc đón mời thi nhân
Thiên nhiên tươi đẹp muôn phần
Gom lời kết chữ dệt vần tặng nhau.
Thu đi, Đông đến, Xuân về
Người đời thất thập tưởng xa hóa gần
Đông ơi.! sao quá vội vàng
Người về "một cỏi" muôn ngàn xót thương
XUÂN NGẬM NGÙI.
Xuân đến cuối tháng ba
Mưa ướt nhòa lối cũ
Nụ tầm xuân ủ rũ
Đợi nắng hè bước sang.
Gió dặt dìu mênh mang
Ru hồn người lữ thứ
Bao dặm dài viễn xứ
Ta chạnh buồn chênh chao.
Một lời nói gửi trao
Mà sao người giữ mãi
Lòng ta buồn hoang hoải
Tháng năm chờ mong ai.
Trăng khuyết nửa chia hai
Ta hai đường chia nửa
Anh có còn về nữa
Khúc giao mùa đang sang.
Lời ru nào mênh mang
Cho lá vàng rơi nhẹ
Một lời thôi khàng khẽ
Người giữ hoài không trao.
Tim bỏng cháy khát khao
Hạ về mang đốm lửa
Tim ta thêm lần nữa
Cháy âm ỉ không nguôi.
Lời ru cho nhau thôi
Ai quên rồi không nhớ
Phải chi duyên không nợ
Ta ngậm ngùi ru ta.!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét