Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2021

TIỄN BIỆT ANH


MỘT CỎI ĐI VỀ...
Thời gian trôi qua, mọi thứ dường như đang xảy ra cùng một lúc hoặc thời gian đã dừng lại vĩnh viễn hay mất hết ý nghĩa. Nơi đó rất mờ ảo, kỳ lạ, và dường như không chào đón người đến. Đó là một khu vực bí ẩn nhưng vẫn rõ ràng, nơi chuyên thu thập những trải nghiệm cận tử. Thế rồi.! “Đột nhiên tôi rùng mình, khi thấy mình ở một nơi kỳ bí, xa lạ. Trước mặt tôi, chỉ thấy một sự vĩnh cửu của cõi hư vô”...
Như thế trả xong kiếp nợ đời.!
Với ba tấc đất phủ Anh thôi.
Cỏ xanh mai mốt che đầy kín
Nỗi nhớ rồi đây hẵn sẽ phôi
Bởi sống dương trần là tạm gởi
Còn về cực lạc mới tinh khôi
Anh nay được Tổ ban phần thưởng
Lên cỏi, em dâng vái lạy thôi !
Cầu mong Anh được sớm siêu thăng
Để hưởng an vui chốn suối vàng
Tán tụng muôn đời dày đức độ
Ngợi khen sống trọn với tài năng
Đã đưa Anh khỏi nơi cay đắng
Sưởi ấm đời Anh hết giá băng
Choáng ngợp thiên thu vùng ánh sáng
Hào quang chiếu tỏa thật vinh quang…
..."Trần gian là cỏi vô thường.
Đời là cỏi tạm tiếc thương phũ phàng
Buồn vui trả lại trần gian,
Mi buồn khép lại, áo quan đưa về"...
- Nhớ lại những năm về KT thăm Mệ Nội các cháu, Anh em mình đã từng hàn huyên tâm sự...Câu nói sau cùng kèm theo tiếng thở dài của cả hai: khi Mẹ em mất năm 2012, "Ba O đi rồi, sẽ đến lượt tụi mình Hiền à.!". Sáu năm sau... bây chừ, Anh đã rũ sạch bụi trần. Tiễn Anh đi về...vĩnh biệt Anh.

Gia đình Kính Loan. 

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2021

BIẾT HÓI AI.?

 

Ta hỏi lòng ta biết hỏi ai.!

Hỏi trăng, trăng lặng, vẻ u hoài.

Hỏi hoa, hoa ngại lòng con gái,

Hỏi gió, gió cười ngại chí trai.

Hỏi bướm, bướm còn đang lơi lã.

Hỏi ong, ong đã, ngất ngây say.

Hỏi trời mây nước rừng sông biển…

Tiếng vọng bên sông mấy dặm dài…


Một đống nghĩ suy một khối tình

Gian manh chính trị khởi đao binh

Thời trai chan chứa dòng hào khí

Gian khổ nước nhà cảnh chiến chinh

Lòng nặng, trĩu mang tình đất nước

Ngàn năm nô lệ vẫn trung trinh

Bách niên đô hộ luôn bền chí

Giữ mãi sắt son với chính mình


Tiếng súng vang rền ba thập niên

Binh quân hùng khí nổ vang rền

Tuổi xuân nam nữ nợ đèn sách

Đất nước ban hành lệnh động viên

Xếp lại sách đèn vào quân ngũ

Ngăn làn sóng đỏ nhuộm ba miền

Thế rồi vận nước bị cường quốc

Áp đặt thế cờ quyền lợi riêng


Nước mất nhà tan lòng oán hận

Lệ tràn khóe mắt quá đau Thương

Nỗi nhục hờn căm kẻ bán nước

Người dân phải chọn kiếp tha Phương


Chí trai quyết giữ lòng trung dũng

Không thẹn với lòng vẫn sắt Son

Biển rộng sông dài con cháu giữ

Rạng danh dân Việt chí không Sờn


Tuổi-tác nay đã gần tám mươi

Đời ta luôn phải, khóc hơn cườì

Ngẫm qua bốn bận (1) binh đao thảm

Điểm lại nhiều phen hậu vận tươi

Bọt nước hư danh lòng chẳng bợn

Vốn nhà cố giữ chí không ngơi

Tri âm chẳng lọ so già trẻ

Dàn trải lòng ra với mọi Người


(1) Tàu, Pháp, Nhật, Việt Cộng.

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2021

NGÀY BỎ LẠI QUÊ HƯƠNG! (15-11-1987)

 BÃI HỒNG NGỰ DẦN VỀ ĐÊM



QUÊ HƯƠNG! BỎ LẠI


Tiếng "Quốc Quốc", trong lồng, Sầu ủ RŨ

Mười hai Năm (1), dòng lệ, CỨ trào TUÔN

Sống lao Tù, "lớn nhỏ" (2), Vẫn kêu THAN

Kiếp đày Đọa, đắm chìm, DĂNG bóng Tối


Nổi lo Sợ đêm trường Ngồi thao THỨC

Phải ra Đi, quyết chí, DỨT lìa NGAY

Quê hương mình đói rách kiếp lầm THAN

Bị khủng Bố Mõi mòn THÂN rỉ Sét


Tháng một Một, mười lăm, Năm tám BẢY

Thuyền ra Sông vượt biển, THẤY đêm ĐEN

Lạy trời Cho, Hồng Ngự, Bãi lặng YÊN

Bầu trời Tối, thương cho, ĐÊM vượt Biển


Nước non Việt, thân trai Xin tạ TỘI

Cha Mẹ Ơi.! hiếu đạo, LỖI phận CON

Mong vợ Hiền, bền chặt Giữ sắt SON

Để tâm Lặng, giữa ngay, CƠN giông Bảo


Mái tóc Bạc cuối đời Thân trôi DẠT

Bán cầu Xa, khuất nẻo NÁT tâm CAN

Cả quê Hương, nhuộm đỏ Kẻ bạo TÀN

Lòng đau Xót nước mắt CÀNG tuông Chảy


Khi chớp Bể mưa nguồn Gieo tan TÓC

Mây Bắc Phương bao phủ GÓC trời NAM

Ngày ba Mươi tháng tư Ấy bảy LĂM

Người Nam Việt trở thành DÂN vong Quốc


Ngày từ Giả cuộc đời Nơi xứ LẠ

Chẳng bao Giờ nhìn thấy LẠI quê HƯƠNG

Được sinh Ra, quê Mẹ, Chết tứ PHƯƠNG

Nổi đau Xót ngập tràn THƯƠNG dân Việt


- (1) 12 năm (1975 - 1987)

- (2) Trại tù khổ sai nhỏ. Trại tù lao động lớn

Sau khi ra trại tù, vượt biên, đến các trại tỵ nạn Longgiai, Phanat Nikhom Thái Lan, Bataan Phi Luật Tân (21-11-1987 đến 9-2-1989)


CHỜ MỘT NGÀY MỚI


Bốn mươi sáu, năm trời ta trông Ngóng

Chờ một ngày "cõi vể" Chốn quê Hương

TỰ DO ư? .....Thời gian quá thê Lương

VIỆT NAM đó.! Vẫn nhớ Thương miên viễn


Đất nước ấy, trải qua ngàn dâu Bể

Máu anh hùng thắm đẫm Để TỰ DO

Linh hồn thiên sông núi cứu dân Cho

Chúng rước giặc về xới Đào mả tổ.


Nhưng lớp trẻ co mình trong đêm Tối

Bao khổ đau chồng chất Chốn dân Oan

Uất nghẹn đầy trong khoé mắt trào Dâng

Chúng cướp đất, suốt đời Dân sinh sống


Thời Năm Bốn, dân Bắc Buồn bỏ Xứ

Đến Bảy Lăm nam bắc Rũ vượt Biên

Vì quê hương bị phủ một màu Đen

Vấy toàn máu, đỏ đen Trên đất Việt


Chim mất tổ hoảng kinh bay tứ Tán

Ngóng ngày về chốn cũ Tận trời Đông

Trong tự do, dân chủ của ước Mong

Ôi.! Hạnh phúc... ngày về Trong đổi mới...


15112021