Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2019

NGÀY BỎ LẠI QUÊ HƯƠNG!


Image result for đêm hồng ngự

(15-11-1987)

Tiếng "Quốc Quốc", trong lồng, Sầu ủ RŨ
Mười hai Năm (1), dòng lệ, CỨ trào TUÔN
Sống lao Tù, "lớn nhỏ" (2), Vẫn kêu THAN
Kiếp đày Đọa, đắm chìm, DĂNG bóng Tối


Nổi lo Sợ đêm trường Ngồi thao THỨC
Phải ra Đi, quyết chí, DỨT lìa NGAY
Quê hương mình đói rách kiếp lầm THAN
Bị khủng Bố Mõi mòn THÂN rỉ Sét


Tháng một Một, mười lăm, Năm tám BẢY
Thuyền ra Sông vượt biển, THẤY đêm ĐEN
Lạy trời Cho, HỒNG NGỰ, Bãi lặng YÊN
Bầu trời Tối, thương cho, ĐÊM vượt Biển


Nước non Việt, thân trai Xin tạ TỘI
Cha Mẹ Ơi.! hiếu đạo, LỖI phận CON
Mong vợ Hiền, bền chặt Giữ sắt SON
Để tâm Lặng, giữa ngay, CƠN giông Bảo


Mái tóc Bạc cuối đời Thân trôi DẠT
Bán cầu Xa, khuất nẻo NÁT tâm CAN
Cả quê Hương, nhuộm đỏ Kẻ bạo TÀN
Lòng đau Xót nước mắt CÀNG tuông Chảy


Khi chớp Bể mưa nguồn Gieo tan TÓC
Mây phương Đông bao phủ GÓC trời NAM
Ngày ba Mươi tháng tư Ấy bảy LĂM
Người Nam Việt trở thành DÂN vong Quốc


Ngày từ Giả cuộc đời Nơi xứ LẠ
Chẳng bao Giờ nhìn thấy LẠI quê HƯƠNG
Được sinh Ra, quê Mẹ, Chết tứ PHƯƠNG
Nổi đau Xót ngập tràn THƯƠNG dân Việt


- (1) 12 năm (1975 - 1987)
- (2) Trại tù khổ sai nhỏ. Trại tù lao động lớn


Sau khi ra trại tù, vượt biên, đến các trại tỵ nạn Longgiai, Phanat Nikhom Thái Lan, Bataan Phi Luật Tân (21-11-1987 đến 9-2-1989)
- (15111987 - 15112019)


CHỜ MỘT NGÀY MỚI

Bốn mươi bốn, năm trời ta trông Ngóng
Chờ một ngày "cõi vể" Chốn quê Hương
TỰ DO ư? .....Thời gian quá thê Lương
VIỆT NAM đó.! Vẫn nhớ Thương miên viễn


Đất nước ấy, trải qua ngàn dâu Bể
Máu anh hùng thắm đẫm Để TỰ DO
Linh hồn thiên sông núi cứu dân Cho
Chúng rước giặc về xới Đào mả tổ.


Nhưng lớp trẻ co mình trong đêm Tối
Bao khổ đau chồng chất Chốn dân Oan
Uất nghẹn đầy trong khoé mắt trào Dâng
Chúng cướp đất, suốt đời Dân sinh sống


Thời Năm Bốn, dân Bắc Buồn bỏ Xứ
Đến Bảy Lăm nam bắc Rũ vượt Biên
Vì quê hương bị phủ một màu Đen
Vấy toàn máu, đỏ đen Trên đất Việt


Chim mất tổ hoảng kinh bay tứ Tán
Ngóng ngày về chốn cũ Tận trời Đông
Trong tự do, dân chủ của ước Mong
Ôi.! Hạnh phúc... ngày về Trong đổi mới...


15112019

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

SỐNG CHO XỨNG ĐÁNG ĐỂ KHÕI UỔNG KIẾP NGƯỜI

                      Related image

Hãy sống cho thật đáng sống, để không uổng một kiếp người

Sống càng lâu, ta lại thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ ai. Sống thật khó mà sao chết lại quá dễ. Hôm qua vừa gặp nhau đây, ngày mai đã phải chia lìa nhau mãi mãi. Sống thì có hẹn hò hôm nay, ngày mai nhưng chết đi thì chẳng bao giờ có một cuộc hèn hò nào trước.

"Càng yêu ta càng thấy": có được tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Rồi tự an ủi khi nghĩ rằng mình quả thật đau khổ, nhưng đồng thời cũng có kẻ khác còn bất hạnh hơn.

Và ngược lại, biết đâu có thời gian mình được yêu thương trọn vẹn, thì người khác cũng đang mất mác thiệt thòi vô cùng. Nghĩ được thế, sẽ thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ và xích lại bên nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những vướng mắc hờn oán thì cũng nặng nề.

"Tích tắc của số phận". Có người bỏ cuộc đời mà đi như vào một giấc ngủ quên; Lãng quên nơi này, để đi về một nơi chốn khác. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một bóng hình đã mất, khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.

"Vì quá quan trọng hóa một vấn đề". Nên luôn cho rằng khó có thể quên dễ dàng một cuộc tình, vì chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi.

"Thật không đáng, vì Trời chưa sập"

Ta
mãi luôn
cảm ơn đời
cho ta chút nắng
và thêm ít giọt mưa
cùng đôi nét đẹp mộng mơ
kèm theo vài ba điều ước muốn
cảm ơn người cho ta nỗi mong nhớ
nỗi lòng đợi chờ, điểm một chút lao xao
trong ngăn tim nhỏ, với máu đỏ luôn chuyển trao
xin cảm tạ Thượng đế cho đời niềm tin cuộc sống.
lẫn một chút mê tín của ngày tháng ngây ngô
với tuổi dại khờ tạm thời đành lẫn trốn
và cảm ơn, khi nhận ra lẽ phải 
để lánh xa những nơi cám dỗ
mộng mị, ôm chờ mong đợi
những ai? để phải lỡ
chuyến đò giờ đã
sang ngang rồi
tiếc nuối
thôi.!

Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

"Sống Chết không do ta quyết định". Cuối cùng thì ta nhận được gì khi còn sống, và mang theo được gì khi: "Buồn vui trả lại trần gian, mi buồn khép lại, áo quan đưa về". Tiền tài, danh vọng hay sắc đẹp chăng? Không… chắc chắn là không rồi, vậy tại sao ta cứ mãi tranh giành hơn thua, bon chen nhau, ganh ghét đố kỵ nhau.

Mỗi sáng mở mắt mà thấy được cuộc sống vô thường, mong manh dễ vở thì có lẽ tình yêu thương đã tràn ngập trên thế gian này rồi, vậy hãy sống như ngày mai ta không còn được sống nữa, nếu ngày mai bạn không còn tồn tại trên cuộc đời này thì hôm nay bạn phải làm gì, sống như thế nào? Lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại được đời người.

(Hơn 25.000 người đã tham dự dịch vụ "Tang lễ cho người sống" với hy vọng cải thiện lối suy nghĩ trong cuộc sống của chính mình, là một dịch vụ được nhiều người Nam Hàn quan tâm lâu nay).

Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ lại được người mình yêu… Tháng ngày cứ hối hả trôi qua, vạn vật đều theo luật vô thường mà hủy hoại, thoáng chốc vụt tắt qua đi chỉ còn nỗi buồn sâu kín trong lòng người ở lại.

Dù biết rằng qui luật sinh tử là lẽ thường ở đời, nhưng vừa đến lại ra đi không ngăn nỗi nghẹn ngào, cuộc sống mong manh như một bình pha lê dễ vỡ, chính vì thế hãy sống làm sao để “khi mình sinh ra mọi người cười, mình khóc – khi mình mất đi mọi người khóc, mình cười”.

Trong mỗi chúng ta ai cũng chỉ có một lần để sống, vậy hãy sống vì những ước mơ của mình, ngay từ lúc này đây hãy sống để trở thành người mà bạn vẫn ao ước hướng tới, yêu thương khi trái tim còn đập.

Nói những điều cần nói, trân trọng những gì mình đang có, thì chỉ cần một lần sống đó thôi cũng đủ để ta cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Vẫn
Cảm ơn
đời trao cho
khó khăn vất vả
thấm mặn giọt mồ hôi
gột nên những điều mới lạ
dối gian, nêm vị ngọt đầu môi
dẫu đi một lối chớ vội tin người
lòng dạ con người, qua tình đời thay đổi
thời gian vẫn cứ trôi, mối tình sau đang đợi
nên còn tồn lại, phải sống trọn kiếp người
biết sai, phải sửa, mãi vẫn trên đời
nơi thế gian, tránh xa tội lỗi,
mai đây khi đã lìa đời
chẳng ai còn tắm gội
Thân xác đây rồi
không có mùi
hôi thối,
nữa...

Related image

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2019

TÁO MỚI "COSMIC CRISP"

NƯỚC MỸ SẮP CÓLOẠI TÁO MỚI "COSMIC CRISP".
Giòn, mọng nước, đốm vàng giống ‘ngôi sao

SPOKANE, Washington (AP) – Vào ngày 1 Tháng 12 tới đây, có một loại táo mới được bán đồng loạt ở nhiều nơi trên thị trường Mỹ, và có nhiều hy vọng sẽ nhanh chóng được người tiêu thụ đón nhận.
Loại táo này có tên “Cosmic Crisp,” là loại táo đầu tiên được gây giống tại tiểu bang Washington, nơi trồng đa số các trái táo gặt hái ở Mỹ.
Ngay lúc này, các trại trồng táo ở Washington đã trồng tất cả là 12 triệu cây táo loại Cosmic Crisp, một chỉ dấu cho thấy sự lạc quan tin tưởng của giới nông gia vào loại táo mới này.
Tuy chỉ có khoảng 450,000 thùng táo loại 40 pound (khoảng 18 kg) được bán ra trong năm nay, con số này được dự trù tăng lên thành hơn 2 triệu thùng trong năm 2020, và hơn 21 triệu thùng vào năm 2026.
Loại táo mới này được trường đại học Washington State University gây giống. Các chủ trại trồng táo ở tiểu bang Washington trả tiền cho công cuộc nghiên cứu, phát triển giống mới, sẽ có độc quyền bán loại táo này trong 10 năm đầu tiên.
Sở dĩ táo có tên “Cosmic Crisp” là vì giòn và trên vỏ trái táo có các đốm vàng chói, trông giống như các vì sao trong vũ trụ.
“Tôi chưa hề thấy có loại táo nào đẹp hơn loại táo này,” theo ông Aaron Clark ở Yakima, Washington, người có mấy trang trại trồng táo do gia đình làm chủ, và đã trồng 80 mẫu táo Cosmic Crisp.

 

Theo lời nữ khoa học gia Kate Evans, người điều hành chương trình gây giống tại đại học Washington State University, thì loại táo mới này giữ được tươi lâu hơn bên ngoài cũng như trong tủ lạnh.
Bà Evans nói thêm rằng loại táo này ăn “ngon đặc biệt,” vì rất giòn, mọng nước và độ ngọt cũng như độ chát rất cân bằng.
Loại Cosmic Crisp là kết quả gây giống từ loại Enterprise và Honeycrisp. Loại Honeycrisp bán rất chạy và được trường đại học University of Minnesota đưa ra thị trường khoảng 2 thập niên trước đây.
Loại táo Honeycrisp là loại đắt tiền do được gây giống thuần túy nhắm vào vị ăn ngon, chứ không phải là loại táo dễ trồng, dễ tồn trữ hoặc chuyên chở.
Kỹ nghệ trồng táo ở tiểu bang Washington có trị giá khoảng $2.5 tỷ mỗi năm. Nơi đây trồng khoảng 60% số lượng táo đưa ra thị trường ở Mỹ, tức gần 140 triệu thùng. Các loại táo tiêu thụ nhiều nhất hiện nay là Gala (23%), Red Delicious (20%) và Fuji (13%).
Các giới chức kỹ nghệ táo nói rằng họ vẫn tiếp tục nghiên cứu các loại giống mới, nhằm tạo sự hào hứng thích thú cho giới tiêu thụ loại trái cây ngon và bổ này.

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2019

XỨ BUỒN MUÔN THUỞ

Image result for hình ảnh ba rạp cinê ở darlac trước 1975
                        NHÀ THỜ CHÁNH TOÀ BAN MÊ THUỘT

ĐỂ NHỚ...ĐỂ THƯƠNG

Đất Đỏ, cao Nguyên, sương Phủ MÙ,
Cây Xanh phố Núi chớm Vào THU.
Phương Xa khách Lạ đi Qua lại
Tìm Dáng em Xưa vẫn Luyến LƯU

DarLac, lối Xưa phố Thật GẦN
Mấy Vòng lên Xuống lại Phân VÂN.!
Đi Dăm ba Phút đã Về lại,
Chốn Cũ chiều Nay nhịp Bước VANG.

Em "Ban mê", Má đỏ Môi HỒNG
Trời Buổi chiều, Ngày tháng Chuyển ĐÔNG
Nên Tóc em, Sương sa Thấm ướt
Thẩm Vai gầy, Mát lạnh Da TRONG

Thương Mến em, Đen mượt Tóc HUYỀN
Phố Ban mê, Đất đỏ Mang TÊN
Mai Xa lắc, Đến ngoài Biên giới
Còn Chút gì, Thương nhớ Để QUÊN

Thành phố Ban Mê! Vâng tôi vẫn hay gọi nó thân thương như thế; đó là một thành phố nhỏ mà mọi người vẫn hay đùa nhau là đi lòng vòng bao xa thì cũng chẳng sợ “lạc đường”. Mà cái gì nho nhỏ thì bao giờ cũng xinh xinh, như các thành phố cao nguyên miển trung mà tôi đã sống qua như tỉnh Tuyên Đức thị xã Đà Lạt, Kontum, Darlac thị xã Ban mê Thuột, Pleiku và hai tỉnh có dịp ghé thăm là Phú Bổn, Quảng Đức. Tất cả đều đất đỏ nên mùa nắng thì bụi đỏ, mùa mưa thì đất bùn, duy chỉ có Kontum và Phú Bổn là đất trắng ở lõm giữa thành phố mà thôi.  
Đúng như cái tên phố núi Ban Mê Thuột cũng chính là thành phố “Buồn Muôn Thuở”. Khác với những thành phố lớn mà tôi sống ở miền duyên hải, những nơi đô thị xa hoa, vồn vã; nơi chen chúc, tất bật với cuộc sống cứ mãi trôi đi như dòng nước chảy...
Ban Mê lặng lẽ. Đó là ngôn từ tôi thích nhất để nói đến vùng đất đỏ nầy. Cũng chính vì quá yên ả nên mặc nhiên nó khoác lên mình một nỗi buồn u uất nào đó. Cuộc sống nơi đây thật bình dị đến lạ kỳ, nó trôi một cách chậm chạp và mang một sự bình yên quá đỗi. Con người dường như trở nên lười biếng hơn, họ ít ra khỏi nhà, ít dạo chơi như người Sài Gòn thời đó. Họ nói chuyện từ tốn, giọng nói chân chất vùng Cao nghe thật êm ả và ngọt ngào. Tuy không cởi mở cho lắm nhưng con người ở đây rất hiếu khách, và họ hiếu khách theo một cách riêng mang đậm chất vùng cao nguyên đất đỏ của thuở nào.! Bốn mươi bốn năm qua con Người cũng như tất cả, giờ đã "thay da đổi thịt" không còn chút gì thuần chất của một thời để nhớ để thương như trước đây. Tiếc thương những gì đã mất.!

 Image result for chua khai doan ban me thuot truoc 1975

                            CHỦA KHẢI ĐOAN BAN MÊ THUỘT

Vẫn là hai từ "lặng lẽ". Thành phố chọn cho mình một nét đẹp riêng, từ dãy phố, những con đường ngắn ngũi, thân thương trong lòng thành phố như Lê Lợi, Ama Trang Long, Quang Trung, Phan bội Châu, Hoàng Diệu, Hàm Nghi, Võ Tánh, Phan chu Trinh, Huyền trân Công Chúa, Hai bà Trưng, Lý thường Kiệt, Y Jut, Nguyễn Thái Học, Tôn Thất Thuyết, Lê văn Duyệt, Trần Bình Trọng, Nguyễn Trãi.v.v...Với hàng cây xanh bên những ngôi nhà xinh xinh nhỏ bé… Rão bước trên những đường phố hẹp, tôi cảm nhận rõ rệt được sự bình an trong tâm hồn, mùi hoa Ngọc Lan len lỏi vào trong từng hơi thở, không khí mát mẻ và bóng mát của những tàn cây làm mát dịu lòng người của một thuở yên bình.!

Thị xã Ban mê thuột trước năm 1975 có 3 rạp hát chính:
- Rạp Lo Do ở đường Quang Trung.
- Rạp Tường Hiệp ở đường Hai Bà Trưng đã có một thời chuyên chiếu phim Ấn độ.
- Rạp Thăng Long ở gần Cột Đèn Ba Ngọn chuyên chiếu phim Âu Mỹ.

NHỚ VỀ PHỐ NÚI.

Nhớ thuở đưa em về Darlac.
Cơn mưa... tuôn mãi suốt đêm NGÀY
Đất đỏ dìu em trèo bám dốc
Níu nhau bám víu giữ trong TAY


Mấy thuở em về thăm phố núi
Sao mưa.! mưa mãi suốt ngày ĐÊM
Trước gió dáng xiêu chân chậm rãi

Dìu nhau từng bước dưới mưa ĐÊM.

Sớm mai đưa tiễn em về sớm.
Từ giã bao lâu sẽ ghé THĂM.
Mong có ngày về thăm xóm đạo
Thế rồi phố núi mất bảy LĂM.


PHỐ NÚI U BUỒN

Buồn tênh phố núi phủ đầy sương
Cây lá còn xanh khắp nẽo đường
Chỉ thiếu em thôi giờ phố vắng
Nên buồn ta mãi nhặt sầu vương
Lạnh lùng bao nỗi chờ mong nhớ
Ngày tháng hao gầy vì nhớ thương
Kỷ niệm rụng rơi năm tháng chết
Trong lòng lắng đọng kiếp tha phương.



Phố núi năm xưa bụi đỏ bay
Đưa em dạo phố giữa ban ngày
Hạt mưa bất chợt rơi trên tóc
Ướt áo em rồi, đâu có hay!
Phố núi hai ta cùng một lối
Đi về hạt nước gió tung bay
Còn gì để lại trong nhung nhớ
Một kiếp phong trần mây trắng bay


Khí hậu Cao Nguyên thật tuyệt vời, lại mang một chút lãng mạn, cùa vùng đồi núi cây xanh bao quanh một lòng chảo thành phố nằm im lìm như ngũ quên, nếu không có những hình ảnh của chiến tranh. Một ngày nắng gió ở xứ "Bụi Mù Trời" hay một ngày mưa "Bùn Mà Trơn" là một trải nghiệm thú vị. Buổi sáng, vừa thức giấc, điều đầu tiên mình cảm nhận được chính là sự ấm áp, se se lạnh của “mùa xuân”. với tâm trạng thoải mái như thế thì còn gì bằng. Thế nhưng, nàng xuân ấy chẳng cho chúng ta kịp lưu luyến; Đến trưa với cái nắng vàng rực rỡ trải dài khắp nơi, đã làm bốc hơi những giọt sương mai còn sót lại, để báo hiệu cho một trưa hè ấm áp. Như chưa kịp làm ta bực mình, chiều ập tới với ánh sáng nhè nhẹ và vài cơn gió “thu” man mát làm se lòng thi nhân. Tiếng lá cây xào xạc càng làm cho không gian đượm vẻ u buồn. Rồi trong khoảnh khắc, bóng đêm lan tỏa, không khí càng về khuya càng mát lạnh như đêm đông, khiến cho những cặp tình nhân bớt e thẹn mà nép sát vào nhau hơn. Dường như “mùa đông” của những "Đêm Thánh vô cùng" (Silent Night), giây phút tưng bừng đưa ta lạc vào những giấc mơ tuyệt đẹp của những Noel năm nào...Còn một chút gì để nhớ...để thương.



THU BUỒN PHỐ NÚI

Buồn tênh phố núi phủ đầy sương
Cây lá vàng xanh mọi nẽo đường
Chỉ thiếu em thôi giờ phố vắng
Nên buồn ta mãi nhặt sầu vương
Lạnh lùng bao nỗi chờ mong nhớ
Ngày tháng hao gầy vì vấn vương
Kỷ niệm rụng rơi năm tháng chết
Trong lòng lắng đọng chốn yêu thương

Phố núi năm xưa bụi đỏ bay
Đưa em dạo phố giữa ban ngày
Hạt mưa bất chợt rơi trên tóc
Ướt áo em rồi, đâu có hay!
Phố núi hai ta cùng một lối
Đi về hạt nước gió tung bay
Còn gì để lại trong nhung nhớ
Một kiếp phong trần mây trắng bay.


BANMÊTHUỘT, THÀNH PHỐ BỎ NGỎ
Thứ Hai, ngày 10 tháng 3 năm 1975

Tôi lịm chết giữa điệu buồn hoài niệm.!
Thả hồn xuôi theo kỷ niệm mờ xa
Phút vị vong thắp lại nén hương thừa
Mà tưởng nhớ một thời xưa đã sống

Không biết ba chữ ‘Buồn muôn thuở’ (BMT) có trực tiếp vận vào người dân xứ Ban Mê Thuột (BMT) hay không mà… giữa lúc mọi người đang vui hưởng cuộc sống thanh bình, yên vui, điển hình là trong thành phố, những nơi thờ phượng, như Nhà thờ, Đền đài, Chùa, Miếu, lúc nào cũng đông đảo tín hữu lui tới cầu nguyện, cúng bái. Chợ búa, trường học, tấp nập người lớn, trẻ con, ngày đêm chen chân buôn bán, làm ăn, học hành hăng say, tích cực, xa xa ngoài buôn, ấp, nương rẫy, những đoàn người xả sức cày sâu, cuốc bẫm, liên tục vun xới, tưới trồng, háo hức trông đợi một mùa mới thành công, gia đình quây quần quanh bữa cơm chiều, bên ngọn đèn ấm cúng, chan hoà hạnh phúc, thì hung tín tràn về: Việt cộng sắp đánh… Ban mê Thuột.
BMT sẽ khốn khổ? Đời BMT vốn chỉ ‘ẩm áo bởi mưa phùn, sương sa’, không lẽ… sẽ ‘ướt đẫm, tơi tả vì cuồng phong, bão tố’?
Phải chăng: ‘Hoà bình sẽ đi và chiến tranh sắp… đến’?
Ngày 9 tháng 3 năm 1975 là ngày Chúa nhật, chuông nhà thờ vẫn đổ như mọi Chúa nhật quanh năm, nhưng… không biết có phải vì tâm hồn xao động mà tiếng chuông vang nghe khác hẳn: Chậm rãi, yếu ớt. Không mạnh mẽ như mọi khi.
Thật ra, liên tiếp những ngày trước đó, nhiều tin xấu đã dồn dập lan tràn trong dân chúng, khiến lòng người hoang mang, lo sợ. Hình ảnh sống động của Thị xã Ban mê Thuột, một đơn vị xã hội đầy sức sống, đang vươn lên bằng chính tâm, sức của mình, bỗng một sớm một chiều, tan biến đi một cách nhanh chóng, oan uổng. Tâm trạng người dân lúc ấy, sao mà… nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.

06112019

- Thành phố "BỤI MÙ TRỜI"
- 10-03-1975: Lực lượng cộng sản bao vây Ban Mê Thuột

Trong hình ảnh có thể có: ngoài trời

Trong hình ảnh có thể có: ngoài trời

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2019

STRONG MEN'S



SAO TÀI THẾ ?

Một cụ bà cụ vào mua một đôi giày cho cụ ông. Sau khi mua xong, cụ bảo:
- Bác kiếm cho tôi cái hộp, bỏ nó vào... chứ tôi cầm thì khó quá.
Chủ tiệm giày bèn sang nhà hiệu thuốc bên cạnh xin một cái hộp... bỏ đôi giày vào, đưa cho cụ bà:
- Đây ạ! Cụ đem về cho cụ ông nhé!...
 Cụ bà cảm ơn và ôm cái hộp ra ngồi chờ xe buýt... chợt một đám sinh viên vô tình ngồi chờ cùng đọc được dòng chữ ngoài vỏ hộp: "Bao Cao Su... 1000 cái".... tò mò một nữ sinh viên hỏi:
- Cụ mang cái này về cho ai vậy?
- Tôi mang về cho ông nhà tôi...cụ trả lời thực thà.
Cả đám thanh niên ngạc nhiên hỏi:
- Cụ ông bao nhiêu tuổi rồi mà còn dùng cái này?
- Chả giấu gì các cháu, ông cháu năm nay mới tám hai (Tám mươi hai tuổi) .
Tròn mắt ngạc nhiên, họ hỏi tiếp:
- Còn bà, bà bao nhiêu tuổi rồi ạ?
- Tôi cũng thế....
Một nữ sinh viên hỏi:
- Vậy hai cụ dùng bao giờ cho hết hộp này?
Cụ bà thủng thẳng:
- Cũng chẳng được mấy đâu....ông ấy...dùng....như phá, mà có biết giữ đâu...rách liên tục.
Chỗ này á...một hai năm, không biết có đủ không....!!!!???? Tôi vừa mua chưa được hai năm, vậy mà lại phải mua mới đây này....
Đám sinh viên nghe cụ nói xong....bỏ đi nơi khac, một nam sinh viên lẩm bẩm:
- Sao tài thế nhỉ ?????

04112019

THƠ TRÀO PHÚNG

                Không có mô tả ảnh.


Trung ơi! Cho thiếp hỏi chàng
Thiếp đâu có đẹp dịu dàng như Nga
Cũng không giàu giống Qatar…
Tại sao chàng vẫn cứ sà vào yêu?


Việt ơi! Nàng chớ hỏi nhiều
Tuy em không đẹp yêu kiều, mộng mơ
Nhưng ta yêu nét ngây thơ
Ngây thơ đến mức ngu ngơ của nàng


Bao phen ta lỡ sỗ sàng
Thế nhưng em vẫn nhẹ nhàng bỏ qua
Còn dâng ta cả song Sa
Mặc cho con cái lu loa khóc gào!


Thân em ta cũng sờ vào
Đầu, chân, ngực, rốn… chỗ nào cũng ngon
Vân Phong, Phú Quốc, Vân Đồn…
Nàng đều bịt miệng các con dâng mình


Trung ơi! Chàng quả có tình
Để em chờ đợi tình hình bớt căng
Em cho chàng 99 năm
Chàng tha hồ đến ăn nằm với em!


Thích gì chàng cứ dựng lên
Các con khóc mãi cũng quen thôi mà
Mai sau thống nhất một nhà
Con chàng – con thiếp đều là họ Trung!


Cảm ơn nàng nhé Việt cưng
Anh thề suốt kiếp chẳng ngừng yêu em !
Mong trời xe chỉ, kết duyên
Vợ chồng Trung – Việt đổi tên thành Tàu!


10022019