Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2023

VIỆT CỘNG BÁN NƯỚC


VIỆT CỘNG BÁN NƯỚC

Non nước đi dần tới diệt vong
Ngậm ngùi lệ chảy cuộn thành dòng
Lòn trôn Trọng lú đã dâng sớ
Ải Bắc Trường Hoàng chẳng đợi trông
Hành Chánh Đặc Khu Kinh Tế bán
Thành Nam kêu gọi hãy đình công
Bán buôn Bải Thị cùng lên tiếng
Ắt sẽ thành công, "con cháu Rồng"

NGƯỜI DÂN LÊN TIẾNG

Hai miền Nam Bắc thấy gì không.?
Một gánh cương thường há phải gồng
Oằn oại đấu tranh vì Chế Độ
Tự do đòi hỏi được truyền thông
Hiên ngang tranh đấu an ninh mạng
Há lẻ.! Trên đời "Tiếng" bỏ không
Thành bại Nhân Tâm Trời đã định
Phản dân hại nước Đảng cười ông

ĐẢNG CSVN MÃI QUỐC CẦU VINH
ĐẢNG NẰM VÙNG BÁN NƯỚC.

Lính Tàu xâm nhập khắp ba miền
Đội lốt công nhân, chúng vượt biên
Phục kích nằm vùng nơi yếu điểm,
Chờ thời chiếm lĩnh đất cao nguyên
"Người anh" nước lớn "chơi" đồng chí
Cộng sản Việt Nam phản tổ tiên
Tham nhũng độc tài vô trách nhiệm,
Tập đoàn bán nước Vẹm ham tiền!

AI OÁN NGÀN NĂM.

Hỏi xem uẩn khúc bởi vì đâu?
Đảng cấm không cho chống giặc Tàu!
Ải Bắc, Nam Quan luôn mở ngỏ
Biển Đông quần đảo giặc gom thâu
Công an khủng bố người yêu nước,
Thành ủy bao che lũ hoạt đầu
Nước mất âm thầm không tiếng súng
Ngàn năm ai oán phận chư hầu

VỌNG HÀO KIỆT.

Truy lùng, yêu nước giết người sao?
Mở cửa thông thương rước giặc vào
Thế nước chênh vênh… cơn quốc biến!
Lòng dân ly tán… nạn binh đao
Độc tài ác đảng thêm nanh vuốt
Tham nhũng bạo quyền quyết phóng lao
Bọ nước, sâu dân đua đục khoét
Anh hùng hào kiệt biệt phương nao?

CHẤP NHẬN TÙ ĐÀY.

Dân chủ, tự do, đã mất rồi
Đấu tranh bạo động, chịu đành thôi
Tù đày chấp nhận đòn tra tấn,
Chết chóc cầm bằng phận nổi trôi
Đối diện bạo quyền, đâu khiếp nhược
Đồng tâm lương giáo, há đơn côi
Niềm tin bất diệt ngày tươi sáng
Lớp lớp phế hưng nhịp đắp bồi

ÁCH ĐỌA ĐÀY.

Gọi dạ bảo vâng… dám phản thầy
Dầu sôi lửa bỏng.. khó đu dây!
Biển Đông tầu "lạ" vào hùng cứ;
Ải Bắc đảng "ta" lại mắc lầy!
Tham nhũng độc tài đang giãy chết;
Bá quyền xâm thực đã bao vây!
Giang sơn gấm vóc giờ tan tác,
Dân tộc điêu linh… ách đọa đày!

GIỜ QUẬT KHỞI.

Muôn lòng như một đòi công lý
Vạn triệu dân oan đổ xuống đường
Phẫn uất bùng lên cơn bão tố
Hờn căm sôi sục sóng trùng dương
Bạo quyền giãy chết chờ đền tội
Ác đảng tham tàn nợ máu xương
Hộ̣i nghị Diên Hồng… giờ lịch sử
Đồng tâm hiệp lực cứu quê hương

DIỆT CỘNG CỨU QUỐC.

Cộng Sản giết người vô tội vạ
Đánh dân chết bỏ chẳng dung tha
Đúng theo sách lược “công-an-trị”
Phản ảnh chủ trương “vẹm ngụy tà”
Áp bức bất công sinh bạo loạn,
Độc tài tham nhũng khổ dân ta
Bắc Giang, Hà Nội, Sài Gòn, Huế,…
Diệt Cộng, vùng lên cứu nước nhà.

ĐẢNG CSVN MÃI QUỐC CẦU VINH.

Rừng biển cho thuê, Đảng cuổm tiền
Quan thầy Tàu cộng hưởng tài nguyên
“Tịch thu sổ đỏ”, phải dâng đất
“Giải tỏa mặt bằng”, Đảng tiến lên
Bắt tội ép cung người mất đất
Bịt mồm-tai-mắt Đảng bình yên
Rừng vàng, biển bạc, bao châu báu
Nỡ bán chia nhau hỡi bạo quyền.!

VẸM BỎ TÙ NGƯỜI YÊU NƯỚC.

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị án tù
Mười năm bóc lịch thật là lâu
Chỉ vì đòi hỏi cho công lý
Trọng Lú sợ dân chống đối Tàu
Ác đảng điên cuồng còn thách thức
Nhân dân cương quyết diệt Tàu phù
Bất công dồn nén bao năm tháng
Chẳng đội trời chung với kẻ thù.!
 

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2023

BỎ LẠI ĐẰNG SAU NHỮNG TỦI HỜN, ĐỂ DỨT KHOÁT RA ĐI:


BỎ LẠI ĐẰNG SAU NHỮNG TỦI HỜN, ĐỂ DỨT KHOÁT RA ĐI:

Mặc dù thời gian trôi qua đã lâu, nhưng nhiều hình ảnh ra đi vượt biên vẫn còn đọng lại, in sâu trong ký ức. Làm sao tôi quên được những sự ra đi quá hải hùng của những đứa con của Mẹ Việt Nam, những đứa con bất hạnh, những người đi tìm tự do, tìm cái sống trong cái chết của mình, mà thế giới gọi là thuyền nhân "Boat People", tôi cũng là người trong cuộc.

"...Đêm nay đêm tối trời, tôi bỏ quê hương
Ra đi trên chiếc thuyền hy vọng vượt trùng dương
Em đâu đâu có ngờ đêm buồn
Bỏ lại em cay đắng thật thương
Hò ơi, hò ơi, tạm biệt nước non …"
"Đêm Chôn Dầu Vượt Biển"

TỐI 15-11-1987 RA ĐI TỪ BẢI SÌNH HỒNG NGỰ

Trong lúc chiếc ghe nhỏ luồn lách qua những con lạch , băng qua những khóm dừa nước, lao nhao đôi chú ếch nhái, ểnh ương đang đi tìm mồi và đùa giởn réo gọi nhau bỗng dưng yên lặng, trả lại cho màn đêm tịch mịch. Nhưng rồi, xa xa vọng lại những tiếng rên rĩ của côn trùng, tiếng kêu của những lũ ếch nhái khác hoà với làn gió nhè nhẹ thoảng vào đêm tối đen của mùa thu gây nên những tiếng xào xạc của các cành lá mơn trớn, va chạm xào xạc ở hai bên bờ rạch, lúc ẩn lúc hiện bởi những vệt sáng nhá nhem tạo nên một âm thanh ghê rợn, một ánh sáng ma quái, bao trùm cả một không gian nhỏ hẹp mà tử thần luôn rình rập; bất chợt tôi rùng mình vì một luồn khí lạnh chạy khắp châu thân khi lội nước bùn để đẩy cho ghe di chuyển nhanh và luồng lách, tránh các chốt canh của công an biên phòng. Loài côn trùng, động vật có thấu hiểu chuyện gì đang xảy ra bên cuộc sống thanh bình của chúng? Chúng tôi không phải là kẻ săn bắt chúng hay phá rầy sự sống yên ổn của chúng. "Chúng tôi là những kẻ khốn nạn nhất, đang lẫn trốn tìm đường vượt biên với tâm trạng lo buồn lẫn sợ hải". Đôi khi tôi nghĩ ngợi, mình cũng thầm cảm ơn những chú ếch nhái và côn trùng, cây, gió. Nhờ có chúng, mà làm át đi tiếng động do chúng tôi có thể gây ra trong lúc di chuyển.

Qua thời gian lặng lẽ âm thầm ra đi trong đêm tối ngột ngạt đầy căng thẳng, chúng tôi cũng vượt ra khỏi rạch nhỏ sình lầy ở Hồng Ngự vào sông lớn, rồi đến Kế Sách vào khoảng 1 giờ sáng. Những ngày hôm sau đến Hố Lương, Konponsom, Phnôm Pênh (Nam Vang thủ đô Campuchia), Konsosad, Kô Kông và cuối cùng, ngày 21-11-1987 khoảng chừng 20 giờ đến được đất Thái bằng thuyền máy cao tốc, thả chỗ nước cạn cách bờ chừng 100 mét...Thế rồi, khởi đầu một cuộc sống tị nạn từ đó...!

HỒNG NGỰ.!
Vùng Đồng Tháp, hương sen tỏa ngát
Đất Cửu Long, đẹp nhất đầm sen
Tình người mến đất thương em
Lai Vung duyên dáng thân quen nụ cười

Ghé Đồng Tháp, ăn nem nhắp rượu
Rồi xuống thăm, Hồng Ngự sông Tiền
Tam Nông hạc trắng cảnh tiên
Cao Lãnh Sa Đéc hữu duyên hữu tình

Từ cung nữ, bỏ dinh về Miệt
Gái Nha Mân, thứ thiệt cung đình
Điền viên Cao Lãnh gà xinh
Rạng danh gà bảnh đượm tình Nha Mân

Tuy xa Đồng Tháp mà gần
Chính gà Cao Lãnh Nha Mân gái hiền

HỒNG NGỰ ĐỒNG THÁP QUÊ EM

Quê Đồng Tháp, nơi em sinh trưởng
Thật mênh mông, đồng ruộng lúa vàng
Ngắm cô thôn nữ dịu dàng
Bên bờ lúa chín rộn ràn niềm vui

Ngày qua tháng, tới lui thăm viếng
Ruộng quê em, là miếng đất nầy
Lúa thơm ươm nụ trỉu đầy
Hẹn mùa lúa chín cho ngày ấm no

Gái đồng ruộng chỉ lo cày cấy
Việc đồng quê với mấy luống rau
Chưa nơi đính ước trầu cau
Đẹp người đẹp nết em nào kém ai

Duyên đưa đẩy, một ngày sẽ đến
Với gái quê hứa hẹn chân tình
Cuộc đời ắt sẽ đẹp xinh
Bên đồng lúa chín thắm tình quê hương.

Về Đồng Tháp gặp em vì nhớ
Cảnh đổi thay, thật khó kiếm tìm
Tình em in đậm vào tim
Nên anh quyết định lặng im trở về

Đến Tân Hữu ngã ba rẻ nhánh
Đồng Tháp Mười, thật cảnh quê em
Anh đi thấm mệt nhìn xem
Thắm vàng xoài cát nên thèm muốn ăn

Tân Hồng đó, cho anh hình ảnh
Ấy Trường Xuân, Cao Lãnh tuyệt vời
Tháp Mười sen đẹp đón mời
Kiêu sa Hồng Ngự, rạng Ngời Nha Mân

Tràm chim đến, mọi người đông quá
Hoa đúng tô, đẹp cả sắc hương
Thấy phà Vàm Cóng thân thương
Lai Vung nem lá nhiều luôn đây nè

Món cá lóc, người ta hấp mặn
Khi nghe qua, mới thật lần đầu
Gặp em anh phải tìm lâu
Mong sao sớm gặp qua cầu vội đi

Châu Thành có, nhãn nì đặc sản
Xuống Gáo Dòng, chờ sẵn chèo ghe
Tam Nông anh bước lên xe
Chạy về Sađéc ai dè gặp em

Những mệt mỏi, bao nhiêu tan biến
Cùng với em, đi đến ngút ngàn
Đôi ta hạnh phúc ngập tràn
Chuyến về ý nghĩa gặp nàng chiều nay.

HỒNG NGỰ ĐÊM VƯỢT BIỄN.
15111987 - 15112017


Tâm Phạm Chào người anh đồng hương nhé.! Đông Lợi Long Mến chào Anh Chị Tâm Phạm HN/ĐT. Tâm Phạm Đông Lợi Long Hi em gái thôi ! Doan Thanh Vu Thi Dũng cảm tìm tự do Đông Lợi Long CSVN cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam ngày 30-4-1975, thống nhất lãnh thổ, nhưng rõ ràng CSVN không thống nhất được lòng dân. Đảng CSVN chẳng những độc tài đảng trị toàn trị mà còn phạm nhiều sai lầm quan trọng, nhất là tham nhũng tràn lan, nên cho đến nay, sau gần 45 năm cai trị độc tài, CSVN cũng không thu phục được lòng dân. Trong những thập niên qua, CSVN tồn tại bằng bạo lực và áp bức. Nên nhớ bạo lực và áp bức không mở cửa được lòng dân. Có người đã viết: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”. Vì vậy khi nào Việt Nam còn nạn CS độc tài đảng trị toàn trị, thì chắc chắn dân chúng Việt Nam còn tranh đấu đối kháng. Nếu CSVN tiếp tục đàn áp để tồn tại, bạo lực không thể mở được lòng người, mà bạo lực chỉ tạo thêm đối kháng. Do đó, chỉ còn hai con đường là: 1) CSVN phải tự mình làm một cuộc cách mạng bản thân, từ bỏ nạn độc tài đảng trị, xây dựng một chế độ dân chủ tự do, đa nguyên, đa đảng để thu phục nhân tâm. Nếu không, người dân và cả ĐV/CS cũng tìm đủ mọi cách để ra đi; Thậm chí, "nếu cột đèn biết đi thì nó cũng bứt dây điện để trốn đi lâu rồi". Điều nầy xem ra khó thực hiện đối với đảng CSVN. 2) Vậy chỉ còn cách khác là một lúc nào đó, toàn dân đoàn kết nổi dậy chống độc tài đảng trị, tự mình giành lấy quyền tự do dân chủ. Điều nầy cũng khó khăn không kém, nhưng đường không đi không đến. Phải bắt đầu mới có kết thúc. Lịch sử luôn luôn tiếp tục tiến tới. Trước sau gì cách mạng cũng sẽ bùng nổ ở Việt Nam. Chắc chắn sẽ có ngày đó. Nguyễn Cảnh Ba Chợ Hồng Ngự nét kiến trúc xưa cổ kính nay đã rêu phong. Ôi biết bao kn thời thơ ấu Đông Lợi Long Sinh ra, trưởng thành, lớn lên. Chúng ta làm hết mọi việc để cuối cùng nằm vào lòng đất. Con người là một mầm sống cố sức chui ra từ lòng Mẹ, cố gắng nẩy mầm, cố gắng trưởng thành, rồi lặng lẽ lụi tàn. Đó là một quá trình phải trải qua "hỷ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục". Lẽ tất nhiên,con Người luôn có những kỷ niệm của một thời đã qua.

"Ôi kỷ niệm, biết bao thời thơ ấu. Thuở học trò, cắp sách dấu trường xưa. Kiến trúc xưa, chợ Hồng Ngự đã qua. Rêu phong đã, phủ đầy qua năm tháng".

Đông Lợi Long
VN/CH
"Đồng Tháp Oai Hùng Nghinh Mặc Khách
Cửu Long Phong Phú Tiễn Tao Nhân".
VN/CS
"Thành phố Cao Lãnh kính chào quý khách".

Phạm Thị BạchTuyeet Rành các địa phương Miền Nam quá xá luôn. Đông Lợi Long Trước 30-04-1975, dưới Chính Thể VNCH với Dân số trên 19 triệu người sống trên 44 Tỉnh, đều là Quê Hương... "QUÊ HƯƠNG là Bầu Sửa ngọt nuội con khôn lớn thành Người". Muốn được Sống và Chết trên QH, ước muốn thật đơn giản, nhưng vẫn không làm được, nên đành chịu kiếp sống tha hương cho đến khi " Buồn vui trả lại trần gian. Mi buồn khép lại áo quan đưa về" nơi đất khách quê Người. Vĩnh Biệt QUÊ HƯƠNG trong nước mắt ai oán... Phạm Thị BạchTuyeet Đông Lợi Long mình là người miền tây, mình đã tìm đường đi ba lần không được tiền mất .Năm 2009 mình phỏng vấn 4 lần không lọt ,lý do họp bạn ở California do hội ái hữu cựu học sinh trường Chân Phước Liêm mời .

BIỂN SÓNG VỖ BỜ EM

 

BIỂN SÓNG VỖ BỜ EM

Đêm dần xuống khi trăng lên sáng tỏ
Sóng triều dâng ào ạt vỗ bờ em
Cuộc tình mình say đắm suốt thâu đêm
Tiếng em thở nghẹn ngào kèm tiếng gió.

Xa nhau rồi em còn nhớ hay không?
Anh luôn đợi phút giây mong gặp lại
Để sánh bước bên nhau cùng chung lối
Kề cận bên hạnh phúc với biển đêm.

Ghen với biển nợ tình em còn đó.!
Sóng dâng trào đùa với gió vô tâm
Tóc tỏa hương làm anh mãi ngất ngây
Anh tự hứa trọn đời nầy mãi nhớ

Phút bình yên đón gió thoảng mát lành
Nghe sóng vỗ rì rào thành điệp khúc
Lòng nao nức với trái tim thôi thúc
Ôm trọn em nỗi rạo rực khát khao.

Em đâu biết tình anh như sóng vỗ.
Hôn mãi bờ sóng cuộn khổ thân thôi
Vì em là, bờ cát trắng tinh khôi
Nên anh mãi vỗ bờ vơi nỗi nhớ.

Cùng với biển không ngại gì mưa nắng
Suốt ngàn đời yêu cát trắng bờ em
Em có nghe lời biển hát từng đêm.?
Là anh đó riêng nỗi niềm say đắm.!

Hai chúng ta chung bước một con đường
Tim hòa nhịp..trao tình thương trọn vẹn
Hoàng hôn xuống... đôi mình chờ điểm hẹn
Hòa nhịp tim...cùng hẹn đến bên nhau...

Sóng của biển vỗ bờ trao bọt nước
Bờ nép mình ngọn sóng ngước nhìn em.
Tim chúng ta rạo rực suốt cả đêm
Nên loạn nhịp sóng vồ lên cao ngất.

Những nỗi nhớ, sóng vỗ bờ miên viễn
Cùng bên nhau đùa giỡn biển mênh mông
Sóng vô tình rẽ nước cuốn theo luôn
Anh nuối tiếc còn nụ hôn dang dở.

Em ước nguyện anh đưa về với biển
Như ngày nào còn dấu hiện bước chân
Sóng xôn xao ôm bờ cát...lại gần
Nghe biển hát suốt đời mang thương nhớ.

Tình yêu đầu như con sóng đắm say
Ta mê mẫn tình ngất ngây đắm đuối
Tưởng như đã không có chi tiếc nuối
Mối tình câm mặn như muối biển xanh.

Buối hoàng hôn trông biển đẹp hẳn lên
Nhịp chân bước cùng nhau trên bãi biển.
Duyên trời định...để lòng ai thầm mến,
Người phương xa...quyến luyến đã từ lâu.

Anh cứ hỏi sao biển xanh mặn thế
Em trả lời biển chứa lệ tình yêu
Không bỏ em trống vắng bởi cô liêu
Vì em khóc nên biển nhiều mặn chát.

Biển có khi ...chuyển động, sóng dâng cao
Ngập triền cát ... dịu êm ... đầu sóng bạc
Bờ phủ sóng, biển nén lòng nổi giận
Sóng ôm Bờ, ngơ ngác ...biển hồi sinh.!

Đẹp lắm biển.! Hoàng hôn... nghiêng mình ngắm.
Anh cùng em bước mộng...Nắm tay cầm
Nghe biển lòng từng đợt lỗi thanh âm.
Mà giấu hết ...nỗi lặng thầm muốn nói....


SÓNG BIỂN NHA TRANG NGÀY THÁNG CŨ

Khi nói đến "miền thùy dương cát trắng" người ta nghĩ ngay đến Nha Trang, là Thành Phố Biển nghỉ mát lý tưởng với Biển Xanh Cát Trắng ...
Những bài hát viết về Nha Trang là những tình cảm đẹp mà những tâm hồn nghệ sĩ đã dành cho vùng đất này. Nha Trang - dịu dàng ngay từ tên gọi. Những người đã sống hay chỉ là từng đặt chân đến Nha Trang đều cảm nhận được sự yên bình của thành phố biển xinh đẹp thuộc vùng duyên hải miền Trung Việt Nam.
Một trong những bãi biển đẹp với thành phố êm ả; Nha Trang là trung tâm của đất Khánh Hòa - miền đất được mệnh danh là “xứ trầm, biển yến”.


Nha Trang từ ánh bình minh trên biển của buổi sớm mai. Chỉ cần dậy sớm ra biển là có được cái cảm giác cùng cả thành phố đón chào ngày mới.
Bãi biển có thể là nơi hẹn hò của nam thanh nữ tú, cũng là nơi gặp gỡ của bạn bè, gia đình, người thân quen. Người ta xuống tắm biển, hóng gió biển nhưng với thiên nhiên biển cả bao la rộng lớn, làm con người trở nên nhỏ bé gần gũi, thân mật hơn. Thành phố Nha Trang không lớn lắm nên gặp ai cũng có cảm giác như vừa lạ lại vừa quen.
Biển Nha Trang xanh và đẹp, nước biển cũng thẳm xanh theo từng thời khắc trong ngày. Mùa mưa Nha Trang rất ngắn, nhưng mỗi lần ngắm mưa trên biển cũng mang đến cảm giác lạ len lỏi vào tâm hồn. Giọt mưa trên biển như đang xẻ chia 'ngọt mặn' cùng những tâm sự 'đắng cay' của con người. Đứng trước biển, người ta có cảm giác đang trải lòng với biển cả mênh mông và tìm lại sự sống thật với chính mình hơn.
Mỗi chúng ta ai mà chẳng có một quê hương, bên cạ̣nh đó cũng có những nơi đã đi qua, từng sống và làm việc... Khi bỏ nước ra đi, chúng ta mang theo trong lòng một (hay nhiều) khuôn mặt, giọng nói, màu áo, cùng với những hình ảnh trong cuộc sống vui buồn đã trải qua… mà chúng ta không hề ngờ tới. Chỉ khi nào trái tim ta đau buốt vì thương cảm, hoặc nổ tung ra vì hạnh phúc ta mới chợt nhớ ra quê hương đang ở trong lòng ta. Cũng có khi quê hương hoặc nơi chốn... Sống dậy vì một chút nắng, hay một giọt mưa, một bãi cát (vàng, trắng) hay một con sóng biển, một màu trời hay một tiếng nói mang âm hưởng của vùng quê ta, lúc đó ta biết rằng không có chi ngăn nổi trí nhớ rạo rực của ta làm hiện ra những hình ảnh cũ của những tháng ngày xa xưa. Bởi vì thật bất ngờ, đôi khi chỉ thoảng một “mùi hương” một làn gió heo may, cũng đủ khơi dậy trong ta biết bao kỷ niệm quê nhà.
Đối với tôi, thời tiết se lạnh của những ngày cuối Đông đầu Xuân ở xứ người, luôn gợi lại trong tôi biết bao điều về thành phố thân thương, đất nước nơi đã nhìn tôi lớn lên, đã thêu dệt trong tôi biết bao mộng ước, cũng chính là nơi đã khủng bố, đày đọa tôi từ tinh thần đến thể xác xuống tận cùng bằng số.
Nhatrang, đó là một thành phố của tình yêu và chia biệt, thành phố của những mối tình mùa hè, của những con sóng biển vô tình, những con dã tràng trên cát, những dấu chân bị nước cuốn đi không để lại một vết tích nào như thể trước đó nó không hề tồn tại …
Bãi biển Nha Trang mở ra một khung cảnh thiên nhiên rộng lớn bát ngát. Mọi người có thể đắm mình trong làn nước xanh mát, trãi người trên bãi cát trắng mịn, đi dạo dọc bờ biển, lúc mệt nằm sải dài trên cát nghe tiếng sóng vỗ bờ hay có những giây phút nhìn ngắm cảnh bình minh, mặt trời to tròn ửng đỏ như từ dưới mặt biển trồi lên, hoặc buổi chiều hoàng hôn nắng vàng le lói cuối chân trời làm người chứng kiến phải ngỡ ngàng trước cảnh đẹp của đất trời.
Một tình cảm vô cùng thân thương "gợi nhớ", qua hình ảnh, bức tranh, lời văn câu thơ nói lên hay nhắc đến nơi chốn của quê hương, đất nước, mình sinh ra và lớn lên nhưng bây giờ đã cách xa. Có lẽ khi ta xa cách với những ký ức đẹp của một thời còn thương để nhớ đó, thường cảm thấy thèm muốn được trở về, được nhìn tận mắt, sờ tận tay nó, đó là thứ tình cảm cao quý, đẹp đẻ vô cùng, nó giúp ta cảm thấy yêu mình, yêu đời hơn…
Xa rồi vẫn nhớ....
Biển ngàn đời sóng vỗ rì rào hát bài hát tình ca bất diệt, tình người, tình bạn bè, tình yêu đôi lứa, tình yêu nơi chốn có ngói đỏ rêu phong, với hình bóng của những người quý mến thân thương...
Những kỷ niệm trên quê hương sẽ hằn ghi mãi mãi trong suốt cuộc đời của chính tôi về những ký ức mến yêu từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành - cùng với các thành phố của dải đất tổ quốc mến yêu... Trong đó "miền quê hương cát trắng" qua bài hát “Nha Trang” của nhạc sĩ Minh Kỳ: Hình ảnh nơi ghi đậm nét qua cuộc sống đầy "thăng trầm" nhất đời tôi.
"Nha Trang là miền quê hương cát trắng
Có những đêm nghe vọng lại
Ầm ầm tiếng sóng xa đưa...
….Nha Trang quê hương dịu hiền
Ngàn đời lòng tôi mến yêu...
Còn đâu những chiều vui xưa
Còn đâu Tháp Bà êm mơ
Còn đâu đá Chồng bơ vơ
Còn đâu bến Cầu Đá nên thơ"……


Nha Trang đó sống mãi trong lòng và đã ăn sâu trong tiềm thức của chúng tôi.
Cái tình cảm ấy, ước muốn trở về tìm lại nơi chốn ấy làm cho lòng tôi như rộn lên bao nỗi niềm, buồn vui lẫn lộn.

Ta tìm về chốn cũ
Con đường ngập lá vàng
Phượng trơ cành , liễu rũ
Thiên thu và dịu dàng

Cảnh cũ.! Giờ nơi đâu.?
Thùy dương còn nghiêng bóng
Che từng vết dấu chân
Gợi tìm và nỗi nhớ.

Ta tìm lại kỷ niêm
Gió lao xao gợi sầu
Những tháng ngày đã mất
Sóng vỗ bờ biển xưa.!



Phạm Hồng Thát. Một chùm thơ hay ngọt ngào cám xúc chúc mừng bạn. Chúc bạn và gia đình ngày mới vui khỏe hạnh phúc bình an nhé Đông Lợi Long Cảm ơn Phạm Hồng Thát. Chúc mọi điều tốt đẹp đến với chúng ta trong hiện tại & tương lai. Bùi Thủy Thơ hay đong đầy thương nhớ mãi không quên bài viết rất hay thực tế. Kính chuc tác giả vui khỏe hạnh phúc Đông Lợi Long Cảm ơn Bùi Thủy,
Thơ chất đong đầy thương với nhớ Lời văn thực tế quả nao lòng Chúc nhau trăm tuổi luôn vui khỏe Hạnh phúc ấm êm dạ sắc son Nguyễn Thị Kim Ngân Bõ viết câu thơ hay lắm bỏ oi Đông Lợi Long Cảm ơn Nguyễn Thị Kim Ngân Hồ Thân Mình nhiều lần đọc thơ bạn viết nhưng sao thấy buồn buồn và bi quan quá, hãy viết những dòng thơ lạc quan yêu đời đi Đông Lợi Long Cảm ơn Bác Hồ Thân, Trước mắt bây chừ tớ hạnh phúc Nhìn lui bao phũ một màu đen Bao ngày chờ đợi cơn mưa hạ. Nhắn nhủ rằng tôi, bớt hận buồn Nơi chốn vần thơ đang bỏ ngỏ Niềm vui lơ lửng giữa trời buông Bạn bè niên thiếu thời vui ấy Mong rửa làm trong, ký ức buồn Cảm ơn Bác đã, góp lời khuyên Phân rẽ giờ nay bốn góc trời Kết nối lại nhau qua Facebook Chúc nhau an hưởng trọn yêu đời. Dangtam Ho Ông anh hồi trẻ đẹp trai, giờ đẹp lão 😍 Thơ hay lắm anh.👍💐 Tâm mến chúc anh chị cùng gia đình luôn an lành và tràn đầy niềm vui nhé. Đông Lợi Long Cảm ơn Dangtam Ho thật nhiều. Trao cả yêu thương tới mọi người Trao mời ánh nắng của ban mai Trao niềm vui mới cho nhân thế Chúc thảy niềm vui đến mọi ngày

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2023

Ý NHỎ MẾN TRAO

 


Ý NHỎ MẾN TRAO

Ngày qua nắng ấm, rọi màn Sương
Trải lối muôn hoa khắp nẻo Đường
Ôn lại những ngày năm tháng cũ
Bạn bè đồng nghiệp quả thân Thương
Chia tay từ đó người muôn hướng
Mỗi đứa bây chừ lạc tứ Phương
Gởi tặng trăm nơi vài ý nhỏ
Bình an...hạnh phúc...vạn yêu Thương.

GIỜ KHẮC LỤN TÀN

Ngày qua, năm tháng, giảm phong độ.!
Thế giới không gian vẳng tiếng Còi,
Lắng đọng suy tư sức khỏe đó.
Sắp xa, thôi cũng tựa xa Rồi!

GIỜ ĐÂY:

Đầu nghiêng, môi tái, mắt mờ nhạt,
Chân vướng bên chân, thế nghĩa Là...
Sao những bàn tay không dứt được,
Ôi lời cao thấp điệu hò Lơ.!

Chiều bước qua nhanh đêm lạnh lẽo.
Một mình ai lạc ở nơi Nao,
Sắc trời: sương đọng, non: mây toả,
Có phải đi về phố núi Cao...

Lụn tàn giờ khắc, dạ hao Mòn,
Chẳng dám quay nhìn sắc núi Non.
Hãy nhớ ngoảnh đầu khi khuất hẳn,
Cho thêm tưởng tượng: vẫn đương Còn.

Đêm qua sấm sét nổ vang Trời
Trên dưới vợ chồng bảy tám Mươi.
Lo sợ tử thần soi xét đến,
Tắc khua le lói cướp đi Người.!

KHI ĐÓ:

Ra đi: mưa phủ, mắt môi Xinh.
Người ở: trời tan đã khuất Tình.
Vừa đó còn nhau, nay vĩnh biệt;
Trần gian ở giữa cạnh hai Mình.

Thực ra, nếu nhìn tuổi già trong toàn cảnh cuộc đời thì chúng ta sẽ thấy rằng chính giai đoạn tuổi cao niên, con người mới thực sự là chính mình. Hiểu chính bản thân ta với thân phận làm người trong kiếp sống ngắn ngủi. Hiểu giá trị cuộc đời hơn. Hiểu hạnh phúc là gì và đến từ đâu. Phải biết trân trọng những biến cố vui buồn trong cuộc sống, bởi đó chính là nét đẹp đa sắc màu của kiếp nhân sinh. Cùng với kiếp người: “Hãy có thời gian cho cả công việc và hưởng thụ; khiến mỗi ngày vừa hữu ích vừa thoải mái, và chứng tỏ rằng chúng ta hiểu giá trị của thời gian bằng cách xử dụng nó thật tốt. Và rồi tuổi trẻ sẽ tươi vui, với tuổi già không có nhiều hối tiếc, nên cuộc đời sẽ là một thành công tươi đẹp”.
Người già tránh nhìn lại quá khứ để thương tiếc trong sự sầu muộn, để rồi coi giai đoạn sống hiện tại như thời xế chiều, như ngọn đèn sắp tắt. Cái đẹp ở tuổi già! Trong mỗi lứa tuổi, ta cần biết khám phá sự hiện diện và những phong phú mà từng lứa tuổi ấy chứa đựng. Đừng bao giờ để cho mình bị khép kín trong sầu bi! Chúng ta đã Sống và từng trải qua những "thất tình, lục dục" đều có buồn vui, sướng khổ; Sự cân bằng trong đời sống là điều tốt đẹp, kể cả mọi lứa tuổi của chúng ta, mặc dù có một số khó khăn và giới hạn. Ước gì trên khuôn mặt chúng ta luôn có niềm vui nhiều hơn nỗi buồn, cảm nhận mình được yêu thương và không bao giờ buồn rầu”.

GỐI LÊN SỢI TÓC

Tóc đã bạc, đêm nằm vương trên GỐI
Ta lặng nhìn thương tiếc MỖI ngày QUA
Còn gì đâu khi nắng xế vườn HOA.
Lòng muốn bước mà chân VỪA thấy mỏi !

Tim thổn thức, nghẹn ngào lên tiếng GỌI
Tâm hồn ta còn trẻ VỚI thời GIAN
Chào đón xuân than thở quá muộn MÀNG
Nắng xuân đẹp trời đừng MANG vần vũ

Còn đâu nữa, đài trang xuân tố NỮ
Khách phong trần bước cô LỮ đón XUÂN
Hãy vì ta mà chậm cánh thời GIAN
Ðể sóng mắt vẫn màu XANH ngọc bích

Màu đen mướt, thoảng hương trên mái TÓC
Song cửa buồn đứng tựa GÓC bâng KHUÂNG
Những vần thơ còn lưu luyến bàng HOÀNG
Xuân có đến nhưng đừng SANG quá vội.!

Song song với bức tranh hiện thực, con người và thi nhân luôn có cả một thế giới mộng ảo giàu sắc màu và đa cung bậc. Con người thơ vốn thâm trầm, kín đáo và nội tâm ấy đã tự tìm cho mình một thế giới riêng. Hoặc thả hồn theo những giấc chiêm bao, hướng mình về quá khứ với cảm hứng hoài cổ, hoặc đắm mình trong những suy tưởng về cuộc đời hư ảo… Mộng trong thơ theo nghĩa hẹp có thể hiểu là những giấc mộng, cảnh mơ của thi nhân; theo nghĩa rộng là toàn bộ những tưởng tượng lãng mạn, vượt ra ngoài “đường biên” thực tế của con người thơ văn thể hiện trong đó. Yếu tố mộng mị, mộng ảo này là một nét lớn trong mạch trữ tình. Chính nhà thơ cũng tự thấy mình là người hay sống trong mộng mị như nhận xét của tha nhân.Trước hết, mộng được dệt nên bởi muôn vàn những mong ước. Phải nói đến đầu tiên là mộng công danh. Kỳ vọng nhiều vào tương lai, mong ước lập nghiệp thôi thúc con người tự tin hành động, say sưa nghĩ đến tương lai. Thế nhưng, danh không đạt, mộng không thành bởi thời cuộc nhiều ly loạn, tan vỡ. Mệt mỏi và buồn hận, lòng bảo lòng trở về chốn quê xưa. Con người thơ khát khao được về với thiên nhiên sông núi, vui thú điền viên, nhưng điều mong muốn ấy đâu dễ thực hiện được trong thực tại. Nên đành phải gởi cả vào giấc mộng không thành.

DẠ KHÚC...

Canh khuya sáo trúc cao vút Trời
Tấu khúc thăng trầm điệu nhặt Lơi
Khiến đấng mày râu lòng bứt rứt
Xui nàng thục nữ dạ bồi Hồi
Trường canh chạnh mối câu sum họp
Đoản phách vướng sầu cảnh cút Côi
Áo nảo tâm tư hoài giấc mộng
Mơ lòe bám víu vẫn chưa Rơi

25072020