Thứ Tư, 26 tháng 7, 2023

BỎ LẠI ĐẰNG SAU NHỮNG TỦI HỜN, ĐỂ DỨT KHOÁT RA ĐI:


BỎ LẠI ĐẰNG SAU NHỮNG TỦI HỜN, ĐỂ DỨT KHOÁT RA ĐI:

Mặc dù thời gian trôi qua đã lâu, nhưng nhiều hình ảnh ra đi vượt biên vẫn còn đọng lại, in sâu trong ký ức. Làm sao tôi quên được những sự ra đi quá hải hùng của những đứa con của Mẹ Việt Nam, những đứa con bất hạnh, những người đi tìm tự do, tìm cái sống trong cái chết của mình, mà thế giới gọi là thuyền nhân "Boat People", tôi cũng là người trong cuộc.

"...Đêm nay đêm tối trời, tôi bỏ quê hương
Ra đi trên chiếc thuyền hy vọng vượt trùng dương
Em đâu đâu có ngờ đêm buồn
Bỏ lại em cay đắng thật thương
Hò ơi, hò ơi, tạm biệt nước non …"
"Đêm Chôn Dầu Vượt Biển"

TỐI 15-11-1987 RA ĐI TỪ BẢI SÌNH HỒNG NGỰ

Trong lúc chiếc ghe nhỏ luồn lách qua những con lạch , băng qua những khóm dừa nước, lao nhao đôi chú ếch nhái, ểnh ương đang đi tìm mồi và đùa giởn réo gọi nhau bỗng dưng yên lặng, trả lại cho màn đêm tịch mịch. Nhưng rồi, xa xa vọng lại những tiếng rên rĩ của côn trùng, tiếng kêu của những lũ ếch nhái khác hoà với làn gió nhè nhẹ thoảng vào đêm tối đen của mùa thu gây nên những tiếng xào xạc của các cành lá mơn trớn, va chạm xào xạc ở hai bên bờ rạch, lúc ẩn lúc hiện bởi những vệt sáng nhá nhem tạo nên một âm thanh ghê rợn, một ánh sáng ma quái, bao trùm cả một không gian nhỏ hẹp mà tử thần luôn rình rập; bất chợt tôi rùng mình vì một luồn khí lạnh chạy khắp châu thân khi lội nước bùn để đẩy cho ghe di chuyển nhanh và luồng lách, tránh các chốt canh của công an biên phòng. Loài côn trùng, động vật có thấu hiểu chuyện gì đang xảy ra bên cuộc sống thanh bình của chúng? Chúng tôi không phải là kẻ săn bắt chúng hay phá rầy sự sống yên ổn của chúng. "Chúng tôi là những kẻ khốn nạn nhất, đang lẫn trốn tìm đường vượt biên với tâm trạng lo buồn lẫn sợ hải". Đôi khi tôi nghĩ ngợi, mình cũng thầm cảm ơn những chú ếch nhái và côn trùng, cây, gió. Nhờ có chúng, mà làm át đi tiếng động do chúng tôi có thể gây ra trong lúc di chuyển.

Qua thời gian lặng lẽ âm thầm ra đi trong đêm tối ngột ngạt đầy căng thẳng, chúng tôi cũng vượt ra khỏi rạch nhỏ sình lầy ở Hồng Ngự vào sông lớn, rồi đến Kế Sách vào khoảng 1 giờ sáng. Những ngày hôm sau đến Hố Lương, Konponsom, Phnôm Pênh (Nam Vang thủ đô Campuchia), Konsosad, Kô Kông và cuối cùng, ngày 21-11-1987 khoảng chừng 20 giờ đến được đất Thái bằng thuyền máy cao tốc, thả chỗ nước cạn cách bờ chừng 100 mét...Thế rồi, khởi đầu một cuộc sống tị nạn từ đó...!

HỒNG NGỰ.!
Vùng Đồng Tháp, hương sen tỏa ngát
Đất Cửu Long, đẹp nhất đầm sen
Tình người mến đất thương em
Lai Vung duyên dáng thân quen nụ cười

Ghé Đồng Tháp, ăn nem nhắp rượu
Rồi xuống thăm, Hồng Ngự sông Tiền
Tam Nông hạc trắng cảnh tiên
Cao Lãnh Sa Đéc hữu duyên hữu tình

Từ cung nữ, bỏ dinh về Miệt
Gái Nha Mân, thứ thiệt cung đình
Điền viên Cao Lãnh gà xinh
Rạng danh gà bảnh đượm tình Nha Mân

Tuy xa Đồng Tháp mà gần
Chính gà Cao Lãnh Nha Mân gái hiền

HỒNG NGỰ ĐỒNG THÁP QUÊ EM

Quê Đồng Tháp, nơi em sinh trưởng
Thật mênh mông, đồng ruộng lúa vàng
Ngắm cô thôn nữ dịu dàng
Bên bờ lúa chín rộn ràn niềm vui

Ngày qua tháng, tới lui thăm viếng
Ruộng quê em, là miếng đất nầy
Lúa thơm ươm nụ trỉu đầy
Hẹn mùa lúa chín cho ngày ấm no

Gái đồng ruộng chỉ lo cày cấy
Việc đồng quê với mấy luống rau
Chưa nơi đính ước trầu cau
Đẹp người đẹp nết em nào kém ai

Duyên đưa đẩy, một ngày sẽ đến
Với gái quê hứa hẹn chân tình
Cuộc đời ắt sẽ đẹp xinh
Bên đồng lúa chín thắm tình quê hương.

Về Đồng Tháp gặp em vì nhớ
Cảnh đổi thay, thật khó kiếm tìm
Tình em in đậm vào tim
Nên anh quyết định lặng im trở về

Đến Tân Hữu ngã ba rẻ nhánh
Đồng Tháp Mười, thật cảnh quê em
Anh đi thấm mệt nhìn xem
Thắm vàng xoài cát nên thèm muốn ăn

Tân Hồng đó, cho anh hình ảnh
Ấy Trường Xuân, Cao Lãnh tuyệt vời
Tháp Mười sen đẹp đón mời
Kiêu sa Hồng Ngự, rạng Ngời Nha Mân

Tràm chim đến, mọi người đông quá
Hoa đúng tô, đẹp cả sắc hương
Thấy phà Vàm Cóng thân thương
Lai Vung nem lá nhiều luôn đây nè

Món cá lóc, người ta hấp mặn
Khi nghe qua, mới thật lần đầu
Gặp em anh phải tìm lâu
Mong sao sớm gặp qua cầu vội đi

Châu Thành có, nhãn nì đặc sản
Xuống Gáo Dòng, chờ sẵn chèo ghe
Tam Nông anh bước lên xe
Chạy về Sađéc ai dè gặp em

Những mệt mỏi, bao nhiêu tan biến
Cùng với em, đi đến ngút ngàn
Đôi ta hạnh phúc ngập tràn
Chuyến về ý nghĩa gặp nàng chiều nay.

HỒNG NGỰ ĐÊM VƯỢT BIỄN.
15111987 - 15112017


Tâm Phạm Chào người anh đồng hương nhé.! Đông Lợi Long Mến chào Anh Chị Tâm Phạm HN/ĐT. Tâm Phạm Đông Lợi Long Hi em gái thôi ! Doan Thanh Vu Thi Dũng cảm tìm tự do Đông Lợi Long CSVN cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam ngày 30-4-1975, thống nhất lãnh thổ, nhưng rõ ràng CSVN không thống nhất được lòng dân. Đảng CSVN chẳng những độc tài đảng trị toàn trị mà còn phạm nhiều sai lầm quan trọng, nhất là tham nhũng tràn lan, nên cho đến nay, sau gần 45 năm cai trị độc tài, CSVN cũng không thu phục được lòng dân. Trong những thập niên qua, CSVN tồn tại bằng bạo lực và áp bức. Nên nhớ bạo lực và áp bức không mở cửa được lòng dân. Có người đã viết: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”. Vì vậy khi nào Việt Nam còn nạn CS độc tài đảng trị toàn trị, thì chắc chắn dân chúng Việt Nam còn tranh đấu đối kháng. Nếu CSVN tiếp tục đàn áp để tồn tại, bạo lực không thể mở được lòng người, mà bạo lực chỉ tạo thêm đối kháng. Do đó, chỉ còn hai con đường là: 1) CSVN phải tự mình làm một cuộc cách mạng bản thân, từ bỏ nạn độc tài đảng trị, xây dựng một chế độ dân chủ tự do, đa nguyên, đa đảng để thu phục nhân tâm. Nếu không, người dân và cả ĐV/CS cũng tìm đủ mọi cách để ra đi; Thậm chí, "nếu cột đèn biết đi thì nó cũng bứt dây điện để trốn đi lâu rồi". Điều nầy xem ra khó thực hiện đối với đảng CSVN. 2) Vậy chỉ còn cách khác là một lúc nào đó, toàn dân đoàn kết nổi dậy chống độc tài đảng trị, tự mình giành lấy quyền tự do dân chủ. Điều nầy cũng khó khăn không kém, nhưng đường không đi không đến. Phải bắt đầu mới có kết thúc. Lịch sử luôn luôn tiếp tục tiến tới. Trước sau gì cách mạng cũng sẽ bùng nổ ở Việt Nam. Chắc chắn sẽ có ngày đó. Nguyễn Cảnh Ba Chợ Hồng Ngự nét kiến trúc xưa cổ kính nay đã rêu phong. Ôi biết bao kn thời thơ ấu Đông Lợi Long Sinh ra, trưởng thành, lớn lên. Chúng ta làm hết mọi việc để cuối cùng nằm vào lòng đất. Con người là một mầm sống cố sức chui ra từ lòng Mẹ, cố gắng nẩy mầm, cố gắng trưởng thành, rồi lặng lẽ lụi tàn. Đó là một quá trình phải trải qua "hỷ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục". Lẽ tất nhiên,con Người luôn có những kỷ niệm của một thời đã qua.

"Ôi kỷ niệm, biết bao thời thơ ấu. Thuở học trò, cắp sách dấu trường xưa. Kiến trúc xưa, chợ Hồng Ngự đã qua. Rêu phong đã, phủ đầy qua năm tháng".

Đông Lợi Long
VN/CH
"Đồng Tháp Oai Hùng Nghinh Mặc Khách
Cửu Long Phong Phú Tiễn Tao Nhân".
VN/CS
"Thành phố Cao Lãnh kính chào quý khách".

Phạm Thị BạchTuyeet Rành các địa phương Miền Nam quá xá luôn. Đông Lợi Long Trước 30-04-1975, dưới Chính Thể VNCH với Dân số trên 19 triệu người sống trên 44 Tỉnh, đều là Quê Hương... "QUÊ HƯƠNG là Bầu Sửa ngọt nuội con khôn lớn thành Người". Muốn được Sống và Chết trên QH, ước muốn thật đơn giản, nhưng vẫn không làm được, nên đành chịu kiếp sống tha hương cho đến khi " Buồn vui trả lại trần gian. Mi buồn khép lại áo quan đưa về" nơi đất khách quê Người. Vĩnh Biệt QUÊ HƯƠNG trong nước mắt ai oán... Phạm Thị BạchTuyeet Đông Lợi Long mình là người miền tây, mình đã tìm đường đi ba lần không được tiền mất .Năm 2009 mình phỏng vấn 4 lần không lọt ,lý do họp bạn ở California do hội ái hữu cựu học sinh trường Chân Phước Liêm mời .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét