CUỐI NĂM
Chơ vơ như tờ lịch
cuối cùng
còn sót lại
trắng mượt
Quay mình cầm
giữ lại tháng năm
Ta không nỡ
bóc tờ lịch
cuối.
Biết mai này
ai còn đợi mùa xuân
Âm thầm đợi mong
âm thầm thao thức
Những ngọt ngào
ngày tháng
gọi tên nhau
Đêm nay nữa ta vuốt từng kỷ niệm
Ôm không gian xóa sạch hết muộn phiền
Để một lần tôi tìm lại chính tôi
Gọi xuân đến giữa tim côi nóng hổi
Hôm nay,
Ngồi nghe đất nẻ
Mầm cây tách vỏ
Vỡ nụ mai vàng
Sớm mai đầu ngõ
Bên em ngào ngạt hương nồng
Một bóng ta về
Nắng vắt qua vai
Chợt thấy mình như trẻ thơ
Bồi hồi muốn khóc
Bâng khuâng ngước nhìn trời
Khoé mắt vương cay
Chiều cuối năm
Thoáng hương trầm bảng lảng
Cội cúc vàng
rưng rức nở ngoài sân
Sao bỗng dưng
ta lại đứng
tần ngần
Buông nỗi nhớ rớt xuống chân
buồn man mác.
Từ biệt xứ, ta trở về ngơ ngác
Thềm rêu buồn quạnh vắng bước chân ai
Lòng ta như con nước chảy làm hai
Những dòng xoáy cuộn sóng tràn hiu hắt
Chiều ba mươi
còn mình ta lặng ngắt
Tiếng thở dài
quanh quẩn
đến xót xa
Mái ngói cong
trở trăn nỗi buồn
rất lạ
Gió cuộn chiều tàn
vào đêm tối
mênh mang
Đêm trừ tịch ta thắp cho mình ngọn nến
Chén rượu rót đầy
Nghiêng hắt xuống cội hoa
Tháng tận năm cùng
Nhớ quên gì rồi cũng sẽ phôi pha
Ngoảnh nhìn lại
Bỗng dưng thấy đời mình rất ngắn
GỬI LẠI
Xin gửi lại những chân trời mây xám
Những cơn mưa đổ xuống phía triền rừng
Mùa lau lách, trổ sương màu khói súng
Ấm phù du mầm nhú những bờ mưng
Xin gửi lại phía triền đê gió thổi
Mùi rạ rơm nỗi ngai ngái u buồn
Và ngõ nhỏ, mắt cuối ngày, bão xoáy
Dáng mẹ cha, dáng em ngược hoàng hôn
Ta gặp lại trên cánh đồng ngái ngủ
Thoảng se se, giá buốt lạnh bồn chồn.
Vải thấm ướt từng lát cày lật ải.
Mùa gieo trồng, chân ngập nước bùn non.
Dương Ánh
Trả lờiXóaXa viễn xứ nơi đất người trông ngóng
Bóng trời nam đâu đất mẹ thân yêu
Nhìn xa xăm mắt đẫm lệ cô liêu
Khép hờ lại quá khứ về quây chặt
Nhớ xa xưa những ngày vạ vật
Nơi quê người muỗi vắt nhảy trong tai
Tỉnh mộng ra trong tiếng thở dài
Ôi quá khứ vất vưởng mà xa lắng
Đông Lợi Long
SAO LỊM TẮT
Ngày vội tắt, đêm về trong bóng tối
Còn một đêm còn thở với trăng sao
Nên cỏi trần có lắm kẻ buôn thơ
Níu trời xuống chân kiểng cao tay với
Nhưng bạn hỡi.! trần gian rồi sẽ nói:
Thế gian nầy, vĩnh biệt bởi ngươi thôi
Mộng hão huyền, sao sắp rụng đến nơi
Ta chết lặng bó tay ngồi câm nín
Dương Ánh
Đông Lợi Long
Mỏi gối chân chùn mắt muốn khép
Lòng buồn tâm não hướng trời nam
Đất MẸ bao năm chìm xa lắng
Biển đông hừng hực lửa từng cơn
Đông Lợi Long
Đồng cảm với Dương Ánh
Ngày ra đi, lòng nung nấu hờn căm
Cùng dân tộc đứng lên làm thay đổi
Mong đem lại thanh bình ngày xuân mới
Trên quê hương ươm giống đợi dâng trào
Xin đừng trách, bởi vì ta hèn nhát
Bốn tám năm, ngày đất nước điêu linh
Ba sáu năm, ta bỏ lại quê hương
Nhìn lớp trẻ mà lòng mình đau nhói
Nhưng nay
Mỏi gối chân chùn mi muốn khép
Lòng buồn tâm não hướng trời đông
Bao năm đất mẹ chìm sâu lắng
Hừng hực biển đông rực lửa hồng.
Ôi nghiệt ngã bao lòng dân oan trái
Nuốt căm hờn hận vong quốc tha hương