Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2023

NHỮNG BẠN BÈ NGÀY XƯA ĐÓ !

 

BẠN BÈ NGÀY XƯA ĐÓ !

 

Bạn bè ơi.! Sẽ có một ngày mai.

chợt ngoái lại cùng nhìn nhau thắm thiết

Lời thẳng thớm tuổi dại khờ da diết

những mến thương có phân biệt bao giờ

Từng vui buồn lững thững rủ nhau chơi

trong khoảnh khắc tháng năm dài vụt mất

Giờ ta hãy quây quần ngày họp mặt

trao nụ cười trong ánh mắt thân thương.


Hình như có, thật nhiều âm điệu.!

Phía vắng người thừa thãi tiếng mưa

Nào uống cạn cho nhau chén nữa

Từ từ thôi nhỡ nghẹn như xưa


Uống vị đắng, sao thành ngọt lợ

Cùng vui buồn chót vót thời xanh...

Sang trang.! Quá khứ, vàng son mất

Một thuở.! Thanh bình, tiếng hát vang


NỖI BUỒN NHỚ QUÊ


Vô sự, ngâm nga chẳng nỡ rời

Mưa đem nhung nhớ cố hương ơi.!

Nghìn trùng rặng núi mây che khuất,

Muôn dặm sơn khê khách ghé chơi

Đêm thẳm cú sầu kêu loạn lối

Trời xa ve ướt gọi liên hồi

Tha hương luống cảnh bao nhiêu nỗi

Tầm tã sầu thương nhớ chẳng vơi.!


Thuyền xuôi mặt nước, bờ kè vắng

Xe cộ còi vang, điện sáng lòe

Thừa kế phố xưa tròn Thế kỷ*

Ganh đua thành phố sánh vai kề


Làng xưa phố núi vang inh ỏi

Xứ lạ thu về bướm rủ rê

Thả bộ ngắm cầu* xưa gỗ đá

Khoan thai từng bước có thơ đề.


* Kontum 1913 - 2013

* Cầu gỗ Dakbla


CHIẾN TRẬN KONTUM NHỚ BẠN


Cỏ hoang phủ ngập nấm mồ

khói nhang chằng có điểm tô lạnh lùng

'Daktô' chiến trận kiêu hùng

hoang tàn 'Tân Cảnh' đất rừng chôn thây

Nắng soi thiêu đốt thân cây

lỗ loang nét chữ bia gầy ngã nghiêng

Năm mươi năm lẻ, quy tiên

chiến trường năm đó chẳng kiên bên nào

Kon Tum hầm hố chiến hào

vùi chôn tử sĩ năm nào oan khiên

Poncho gói xác, bạn hiền

phơi trên đất lạnh, cao nguyên núi rừng

Chiến tranh.! khắp cả bốn vùng

sơn hà nguy biến vô cùng lắm thay.!

Bom rơi súng nổ đạn bay

thân người gục ngã cánh tay đứt rời

Banh thây máu đổ ruột lòi

cơn mưa thấm đỏ nước trôi xuống hào

Chắp tay làm dấu tiễn chào

nhớ xưa bạn hữu nghẹn ngào lắm thay...


HỒN VỀ LẠI CHỐN CŨ.!

 

Người đây hồn lạc về nơi đâu.!

Ngẩng ngó sương thu trắng một màu

Uống cạn chén trà lòng ớn lạnh

Hồn trôi thơ thẩn lạnh đêm thâu

Lá thu uá rụng ngăn hồn bước 

Ngập phủ bên thềm biết lối đâu ?

Chờ gió thoảng đưa vào đó viếng 

Biết còn duyên số ấy bao lâu ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét