Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2023

NHỮNG BẠN BÈ NGÀY XƯA ĐÓ !


BẠN BÈ NGÀY XƯA ĐÓ !


Bạn bè ơi.! Sẽ có một ngày mai.

Chợt ngoái lại cùng nhìn nhau thắm thiết

Lời thẳng thớm tuổi dại khờ da diết

Những mến thương có phân biệt bao giờ

Từng vui buồn lững thững rủ nhau chơi

Trong giây phút tháng năm dài vụt mất

Giờ ta hãy quây quần ngày họp mặt

Trao nụ cười trong ánh mắt thân thương.


HỒN VỀ LẠI CHỐN CŨ.!


Người đây hồn lạc chốn nơi đâu.!

Ngẩng ngó sương thu trắng một màu

Cạn nốt chén trà lòng bớt lạnh

Hồn trôi thơ thẩn lạnh đêm thâu

Lá thu uá rụng ngăn hồn bước 

Ngập phủ bên thềm biết lối đâu ?

Chờ gió thoảng đưa vào đó viếng 

Biết còn duyên số ấy bao lâu ?


Hình như có, thật nhiều âm điệu.!

Phía vắng người thừa thãi tiếng mưa

Nào uống cạn cho nhau chén nữa

Từ từ thôi nhỡ nghẹn như xưa


Uống vị đắng, sao thành ngọt lợ

Cùng vui buồn chót vót thời xanh...

Sang trang.! Quá khứ, vàng son mất

Một thuở.! Thanh bình, tiếng hát vang


Thuyền xuôi mặt nước, bờ kè vắng

Xe cộ còi vang, điện sáng lòe

Thừa kế phố xưa tròn Thế kỷ*

Ganh đua thành phố sánh vai kề


Làng xưa phố núi vang inh ỏi

Xứ lạ thu về bướm rủ rê

Thả bộ ngắm cầu* xưa gỗ đá

Khoan thai từng bước có thơ đề.


* Kontum 1913 - 2013

* Cầu gỗ Dakbla


CHIẾN TRẬN KONTUM NHỚ BẠN HIỀN


Cỏ hoang phủ ngập nấm mồ

Khói nhang chằng có điểm tô lạnh lùng

'Daktô' chiến trận kiêu hùng

Hoang tàn 'Tân Cảnh' đất rừng chôn thây


Nắng soi thiêu đốt thân cây

Lỗ loang nét chữ bia gầy ngã nghiêng

Năm mươi năm lẻ, quy tiên

Chiến trường năm đó chẳng kiên bên nào


Kon Tum hầm hố chiến hào

Vùi chôn tử sĩ năm nào oan khiên

Poncho gói xác, bạn hiền

Phơi trên đất lạnh, cao nguyên núi rừng


Chiến tranh.! Khắp cả bốn vùng

Sơn hà nguy biến vô cùng lắm thay

Bom rơi súng nổ đạn bay

Thân người gục ngã cánh tay đứt rời


Banh thây máu đổ ruột lòi

Cơn mưa thấm đỏ nước trôi xuống hào

Chắp tay làm dấu tiễn chào

Nhớ xưa bạn hữu nghẹn ngào lắm thay...


Trần Chánh

Kỷ niệm hào hùng và đau thương. nồi da xáo thịt. người việt nam bị tế cho quỉ ma cs và tb.


Đông Lợi Long

Việc bỏ rơi này khởi đầu với Henry Kissinger, Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Richard Nixon, và sau đó Gerald Ford.

Kissinger đã bỏ rơi VNCH vì lý do chính trị. Nhắc đến sự kiện năm 1972, khi Kissinger đàm phán hòa bình, dẫn đến việc ngừng bắn, điều duy nhất ông quan tâm là đưa Hoa Kỳ ra khỏi cuộc chiến, thoát khỏi vũng lầy xấu hổ. Kissinger muốn phải có một khoảng thời gian coi được giữa việc rút quân của Hoa Kỳ ra khỏi VN, và chiến thắng tất yếu sẽ đến của Cộng sản, để Hoa Kỳ không bị đổ lỗi cho việc thất trận.

Khi Kissinger gặp Chu Ân Lai năm 1971 để sắp xếp cho chuyến công du bí mật của Nixon đến Trung Quốc, ông nói với Bắc Kinh rằng nếu có ngừng bắn ở Việt Nam, Hoa Kỳ sẽ không tái can thiệp quân sự. Và chỉ cần có một khoảng thời gian hợp lý giữa cuộc ngừng bắn đến lúc Hoa Kỳ rút quân, và sự tiếp tục xâm lược của cộng sản, chúng tôi sẽ không quan tâm nếu đồng minh Bắc Việt của quý vị tấn công Nam VN, miễn là họ không tấn công ngay sau khi chúng tôi rút đi. Đó là khởi đầu của lý thuyết 'Khoảng cách Coi được' (Decent Interval) mà ngày nay nhiều người nhận định là sự phản bội VNCH của Hoa Kỳ.


Nuong Huynh

Ve vuốt kiếp lưu vong

Bản nhạc buồn tê tái

Khoả lấp hồn Do Thái

Bài thơ sầu mênh mông ... ! ...


Đông Lợi Long

Rã rời một kiếp lưu vong,


Hoa vẫn nở trên tường xiêu mái đổ

Nắng thập thò xuyên kẻ lá cành cây

Kiếp lưu vong chọn nhầm chỗ dung thân

Nên nuối tiếc thân giờ đây tàn khổ.?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét