GIAO MÙA
Thu về !
để gió heo may
Lá vàng tơi tả
Bao lần ?
lá rụng vàng rơi
Cành khô lay lắt
giữa trời xác xơ
Nào khi ?
Sớm nắng chiều mưa
Nào khi bão tố
Gió lùa ngả nghiêng
Buồn thay!
Trăng xế bên thềm
Trăng thu đã vỡ
Màn đêm lạnh lùng
Rồi đây ?
Trong gió chiều đông
Trúc Mai lẻ bóng
Hương nồng nhạt phai
RU ĐỜI ĐÁNH MẤT
Ta thấy quê hương,
trào dâng trên
từng giọt nước mắt
Ta nhìn đất tổ
bao quanh
từng ngọn nến lịm tắt
Nghe tiếng.!
rên la gọi tên tổ quốc.
Việt Nam
của một ngày không xa lắm
trùng khơi.
Ta biết rồi quê mẹ
đêm đêm chờ đợi tiếng hát
Ta ngủ mê
vào giấc mơ
ru đời đánh mất.
Nghe tiếng kinh cầu
theo từng ngọn gió bấc
Sang mùa..."gió xoáy cuộc đời".
THÁNG MƯỜI HAI
Dịu dàng từng cơn gió
Đã về lại ngõ quen
Vườn quê hoa cau trắng
Hương âm thầm tỏa lan
Vẫn con đường ngày cũ
Bình minh như bức tranh
Phía hàng cây xanh ngát
Đôi chìa vôi hát vang
Mẹ lom khom trên rẫy
Tình gởi vào đất nâu
Những hạt mầm vươn dậy
Bung tròn niềm ước mong
Nắng cũng về xao xuyến
Trang điểm niềm yêu ai.!
Cho lòng thêm lưu luyến
Dịu dàng tháng mười hai.
Tháng mười hai chạm ngõ
Gió hát điệu sang mùa
Hoa nắng vàng lấp lánh
Trải đầy lối em qua…
Dẫu không hề hẹn ước
Vẫn chạm khúc chim ca
Cỏ hôn bàn chân bước
Bầu trời xanh bao la…
Dường như xuân gõ cửa
Cho cõi lòng miên man
Những vần thơ nhảy múa
Theo nắng rụng mơ màng…
Sáng nay trên suối tóc
Đỏng đảnh làn hương bay
Nét duyên người thiếu nữ
Hay tình…tháng mười hai.!
NÉT CHẤM PHÁ MÙA ĐÔNG.
Những sớm mai tinh khiết
Hạt sương đọng trên cành
Cánh cửa vừa mới mở
Hơi lạnh níu bờ vai
Lối mùa đông trầm mặc
Bến sông cũng êm đềm
Bên kia ai xõa tóc
Hương bay vào bên thềm
Bình minh phơi sợi nắng
Trải ấm áp trên đường
Nét đài trang thiếu nữ
Nhẹ gót chân miên trường
Mùa đông về lặng lẽ
Thật bình yên dịu dàng
Gió thì thầm trên lá
Ai hát lời yêu thương.
THÌ THẦM MÙA ĐÔNG
Dường như là ngọn gió
Đã về lại ngõ quen
Hôn lên làn tóc mượt
Ru lên khúc êm đềm
Dường như là màu nắng
Dịu dàng bên cỏ xanh
Con bướm vàng quanh quẩn
Những sớm chiều đi rong
Dường như là nỗi nhớ
Bỗng dưng chợt thì thầm
Thương một miền kỷ niệm
Đông bao lần đi qua
Dường như là khúc hát
Cứ bồng bềnh vấn vương
Để cho lòng khắc khoải
Mơ về ngày xa nhanh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét