Thứ Ba, 5 tháng 12, 2023

NHỚ LẠI NGÀY RA ĐI 15-11-1987



HÔM NAY 15-11-2023
NHỚ LẠI NGÀY RA ĐI 15-11-1987

Đường đời muôn vạn nẻo, anh đã chọn lấy một hướng, dù gian nan muôn trùng anh cũng sẽ chấp nhận dấn bước. Anh mong em sẽ đọc hết bức thư "tạm biệt", với nỗi cảm thông trong lòng người bạn đời để sẵn sàng tha thứ… Khi em đọc thư nầy thì anh đã ở xa em và con muôn vạn trùng dương. Lòng anh day dứt đau buồn khi đặt bút, vì nghĩ rằng em vẫn thường nghe anh than thở lúc tâm trạng chán chường nhất: "Ra đi, là nguyện vọng bức thiết của anh".

Lần đó anh ra đi, đi thật xa cho đến khi nào tìm được "Tự Do“…Làm sao anh có thể kéo dài chuỗi ngày đen tối đến gần như vô vị trong bốn bức tường của một chế độ phi nhân, mặc dù bên cạnh có vợ dại con thơ và người thân yêu trong gia đình, trong khi đó anh đang thèm khát những bến trời xa lạ để thoát khỏi ách thống trị của người Cộng sản, hầu tạo dựng cho mình và gia đình có được cuộc sống với tình người Tự do sau này do chính bàn tay mình xây dựng lấy cuộc đời…

Cuộc đời sẽ luôn gắn liền với những chuyến đi, mong thực hiện cuộc sống mới để trở thành người làm chủ bản thân và gia đình. Những niềm tin đang lớn dần và tương lai sáng sủa đã gãy đổ ở tuổi "tam thập nhi lập". Tất cả bị xóa sạch bởi bàn tay lông lá của đế quốc phương tây, vì thõa mãn tham vọng, lợi ích của đất nước mình, mà bán đứng cả một đồng minh nhược tiểu để mưu cầu lợi nhuận của khối tư bản Tây phương.

Sự thay đổi lớn trong đời của chúng ta có thể sánh với chuyến đi vượt đại dương bao la với một chiếc thuyền bé nhỏ. Đôi khi chúng ta được làn gió thuận chiều đẩy ta trôi nhanh hơn. Nhưng đôi khi, trong các trường hợp nghiệt ngã chúng ta bị cơn gió ngược cản trở, hoặc gió bão dập vùi thân xác làm mồi cho cá biển đại dương, hoặc bị hải tặc cướp bóc, hãm hiếp...Đối với thuyền nhân vượt biển. Đồng cảnh ngộ là những người vượt biên đường bộ qua Lào vượt sông Mêkông đến Thái Lan, hoặc băng rừng đến Cambodia qua biển đến Thái Lan với sự chết chóc đói khát trong rừng, hay dẫm đạp phải mìn, bị bắn chết trên đường trốn chạy. v.v...

May mắn khi đến bờ bên kia của đại dương, cuộc sống đời tị nạn cũng phải đối mặt với những cơn gió ngược trong đời, chẳng hạn như bị lợi dụng bởi người đến trước, gặp nhiều khó khăn trong xã hội mới về mặt văn hóa, nếp sống, ngôn ngữ.v.v... Chúng ta phải ngẩng cao đầu, ngửa mặt và rồi với sức bền bỉ của thể lực, và với sức mạnh tinh thần, với sự bảo vệ phẩm giá, chúng ta sẽ cố gắng học hỏi, cùng nhau vượt qua nghịch cảnh, sớm hào nhập với đời sống mới, hoàn thành mơ ước bé nhỏ của chúng ta về cơ hội công bằng, quyền lợi công bằng, trách nhiệm công bằng và biến giấc mơ đơn giản thành thực tế.

Mong ước tiếp nối là đoàn tụ vợ con và giúp đỡ phần nào khó khăn cho người thân còn lại ở quê nhà.

NGÀY BỎ LẠI QUÊ HƯƠNG! (15-11-1987)

Tiếng "Quốc Quốc", trong lồng, sầu ủ rũ
Mười hai năm (1), dòng lệ, cứ trào tuôn
Sống lao tù, "lớn nhỏ" (2), mãi kêu than
Kiếp đày đọa, đắm chìm, giăng bóng tối

Nổi lo sợ đêm trường nằm thao thức
Phải ra đi, quyết chí, dứt lìa ngay
Quê hương mình đói rách kiếp lầm than
Bị khủng bố, mõi mòn thân rỉ sét

Tháng mười một, mười lăm, năm tám bảy
Thuyền ra sông vượt biển, tối đêm đen
Lạy trời cho, Hồng Ngự, bãi lặng yên
Bầu trời tối, thương cho, đêm vượt biển

Nước non Việt, thân trai xin tạ tội
Cha Mẹ ơi.! Hiếu đạo, lỗi phận con
Mong vợ hiền, bền chặt giữ sắt son
Để tâm lặng, giữa đêm cơn giông bão

Mái tóc bạc cuối đời thân trôi dạt
Bán cầu xa, khuất nẻo nát tâm can
Cả quê hương, nhuộm đỏ với bạo tàn
Lòng đau xót nước mắt càng tuông chảy

Khi chớp bể mưa nguồn gieo tan tóc
Mây phương đông bao phủ góc trời nam
Ngày ba mươi tháng tư ấy bảy lăm
Người Nam Việt trở thành dân vong quốc

Ngày từ giã.! Đến nơi vùng xứ lạ
Chẳng bao giờ nhìn thấy lại quê hương
Được sinh ra, quê Mẹ, chết tứ phương
Nổi đau xót ngập tràn thương dân Việt

- (1) 12 năm (1975 - 1987)
- (2) Trại tù khổ sai nhỏ. Trại tù lao động lớn

Sau khi ra trại tù, vượt biên, đến các trại tỵ nạn Longgiai, Phanat Nikhom Thái Lan, Bataan Phi Luật Tân (21-11-1987 đến 9-2-1989)
- (15111987 - 15112023)

CHỜ MỘT NGÀY MỚI

Gần bốn chín, năm trời ta trông ngóng
Chờ một ngày "cõi về" chốn quê hương
TỰ DO ư.? .....Thời gian quá thê lương
VIỆT NAM đó.! Vẫn nhớ thương miên viễn

Đất nước ấy, trải qua ngàn dâu bể
Máu anh hùng thắm đẫm để TỰ DO
Linh hồn thiêng sông núi cứu dân cho.
Chúng rước giặc về xới đào mả tổ.

Nhưng lớp trẻ co mình trong đêm tối
Bao khổ đau chồng chất nỗi dân oan
Uất nghẹn đầy trong khoé mắt trào dâng
Chúng cướp đất, suốt đời dân sinh sống

Thời Năm Bốn, dân Bắc buồn bỏ xứ
Đến Bảy Lăm nam bắc rũ vượt biên
Vì quê hương bị phủ một màu đen
Vấy toàn máu, đỏ đen trên đất Việt

Chim mất tổ hoảng kinh bay tứ tán
Ngóng ngày về chốn cũ tận trời Đông
Trong tự do, dân chủ của ước mong
Ôi.! Hạnh phúc... ngày về trong đổi mới...

15112023

- BÃI HỒNG NGỰ VỀ ĐÊM. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét