THU SẦU MUỘN
Hoàng hôn vàng óng chân mây
Gió hiu se lạnh đêm nay cô phòng
Ngoài hiên lá rớt bên song
Mãi theo nổi nhớ, sầu mong héo gầy
Nước mưa tuông đổ xuống đầy
Tạt vào song cửa, gió lay thét gào
Lá vàng rụng ngập bờ ao
Lá xanh níu lại, với bao nổi sầu
Thu nầy buồn suốt canh thâu
Dưới chân xác lá, úa sầu nổi đau
Trăng thu viển xứ dài lâu
Hồn thu thổn thức đêm thâu não lòng
Thu xưa vương vấn tơ lòng
Bao lần đưa tiễn, ngóng trông ngày về
Nghìn trùng vạn dặm sơn khê
Thiên thu vọng nguyệt, tứ bề vấn vương
Trần gian là cỏi vô thường
Vì đâu tấu khúc đoạn trường chia hai
Sụt sùi nhiều đoạn bi ai,
Bóng trăng lìa gió, lạc loài phương xa.
Thơ hư cấu
Huỳnh Nương
Đông Lợi Long
Tao nhân lẻ bóng vô tình tự
Mặc khách đêm khuya đón ngắm Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét