MẸ ĐI RỒI
Mẹ đi, hai bốn, tháng hai
Từ từ, mỏi ngấm thi hài khói hương
Rũ tay con đứng cạnh giường
Thằn lằn, lần ngắm bông tang
Bỗng nhiên chặc lưỡi, nghiên đầu liếc ngang
Hiên ngoài gió chở trăng vàng
Lẽn vào khe cửa cư tang cho Người
Câu kinh siêu độ ngậm ngùi
Bổng trầm ai oán từng hồi mõ chuông.!
Khóc thầm nấc nghẹn tiếc thương
Loãng tan như giọt, lệ tang đớn lòng
Con đau ngơ ngác, như trồng
Căn buồng hư ảo trống không lạnh lùng
Chập chờn cánh muỗi ngập ngừng
Muốn về xin giọt máu còn mẹ chăng?
Trộn tình vào những vệt trăng
Ướp thơm xác Mẹ vĩnh hằng siêu sinh
Đời con đi chẳng một mình
Bởi trong, hồn vẫn hiển linh mẹ nằm
NHẮC NHỚ CỦA TÔI CHÚT MẸ HIỀN
Ngày ở Huế, mẹ tôi buôn bán
Mua trứng gà, ong mật, chuối hương.
Gom đá lửa, chè khô, giấy bút
Thời Quốc gia, Việt Cộng, Lê dương
Mỗi buổi sáng, mo cau cơm vắt
Mẹ ra đi quẫy gánh lên đường
Đồn lính Pháp, Việt gian thân Cộng
Chân bước đều, ánh sáng mờ sương
Ngoại làng La Chữ, Nội Vân Cù,
Lặng lội buôn xa, tránh tịch thu
Nhưng đến Hương Cần, Mẹ bị bắt
Cướp đi sạch sẽ chẳng còn chi
Trương ra tín phiếu, bánh xe gỗ
Cán bộ Việt gian đến đẩy đi
Thương xót thân cò, xuôi ngược chốn
Hai tròng một cổ lắm ai bi.!
Mẹ không khóc, không cười, không than thở
Phơi tóc dài trên võng hát ru con
Mẹ mừng rỡ bóng Ba vừa xuất hiện
Về thăm nhà, đâu đó lại bình yên
Mẹ chưa thể, bỏ đuợc nghề buôn bán
Vẫn cầm chừng theo ngày tháng đi quanh
Tôi ngày một, ngồi phơi trên bậc cửa
Ngóng mẹ về, với bánh ú xanh xanh.
Tấm lòng của mẹ đối với tôi thật là bao la và cao cả. Tôi không biết lấy gì để đền trả hết công ơn của mẹ, hiện tại chỉ biết thầm nguyện hứa cố gắng sống tốt cho đến ngày "mi buồn khép lại". Còn được sống yêu thương bằng tất cả lý trí và trái tim hiểu biết.
Trên thế gian này có lẽ không có tình yêu thương nào thiêng liêng, cao quý hơn tình mẹ. Từ khi mở mắt chào đời mẹ đã mớm cho con dòng sữa ngọt, dòng sữa ấy là chất liệu ngọt ngào được kết tinh bằng tấm lòng yêu thương bao la hơn trời cao biển rộng, nâng niu, che chở cho con bằng lời ru, tiếng hát để con được giấc ngủ yên lành. Mẹ vẫn âm thầm thức khuya, dậy sớm để lo cho con từng miếng ăn, lo cho con từng chén cơm manh áo, mong cho con mau khôn lớn nên người.
NHỚ LẮM
La Chữ nhớ thương dạ trĩu sầu
Thấm lòng cô lẻ suốt canh thâu
Ra đi từ thưở rời quê Mạ
Bờ dậu lũy tre luôn có nhau
Xóm trước nương sau trồng sắn luống
Bên đình nhóm chợ choáng đầy sân
Tuy xa nhưng vẫn hoài thương nhớ
Quê Ngoại ngàn năm....nhớ khắc sâu
Mẹ vì con trẻ mà chịu nhiều gian nan, cực khổ để giúp con được an vui, hạnh phúc. Khi con chập chững biết đi mẹ thấy trong lòng vui mừng, sung sướng. Đến lúc con biết đòi ăn, thích tìm tòi, khám phá xung quanh, Mẹ là người Thầy đầu đơi của con. Cứ như thế cho đến khi con khôn lớn trưởng thành từ môi trường trong gia đình, ở học đường và ngoài xã hội... Mẹ còn phải dựng vợ gả chồng, cầu mong con luôn sống hạnh phúc vuông tròn có nhau, bên các cháu ngoan hiền, rộn ràng tiếng cười và đầy ắp tình yêu thương...
Mong Mẹ yên bình, trong giấc ngủ,
An lành nơi chốn, chẳng hơn thua.
Trần gian còn lại con thương nhớ
Dõi mắt hướng về mộ Mạ Ba.
Con trai út của Mẹ.
07092020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét