O NỮ SINH HUẾ THUỞ XƯA.
"Người ở mô
răng mà kỳ
dữ rứa
Và reo lên
khi thoáng thấy đi qua"
“Người chi mô
mà vô duyên rứa hỉ
Trao bì thư
rồi hấp tấp
bỏ đi
Ờ chút thương,
tí nhớ làm chi
Về ba mạ biết ri la chết.”
Tụi bạn tưởng
“có răng rồi mới rứa”
“Mắc mớ chi
theo người ta cho mệt
Người răng mà ưa lẽo đẽo làm đuôi
Lỡ một lần như rứa cũng vui vui
Nhưng ngày mai.
Thôi đừng theo
nữa hí.!”
Có răng rồi mới rứa O ơi.!
Răng cứ theo, tui hoài, mãi rứa.!
Cái ôn ni, mới dị, chưa tề
Sớm trưa chiều, đứng chờ, chi rứa?
Đưa đón chi, e ngại rứa tề.
Ôn ngó làm tui, mãi xốn xang
Nhìn tui như rứa vội cho rằng.!
Lá thư bên "Nớ", gởi tôi đó
Biết được Mẹ Cha, sẽ cấm ngăn
Tội tui lắm, cách xa vài bước
Đừng chớ gần, hai đứa bước đôi
Ngại đám bạn rồi đây chọc ghẹo
Tránh xa ra kẻo chúng trêu ngươi
Theo rứa mà răng, chẳng biết dị
Đưa tui giấu cất, lá thư đây.!
Tan trường nhớ đợi, bên cây phượng
Bên nớ chờ tui nhớ lắm thay
"Có chi mô
mà chân
luống cuống
Cứ tà tà ta bước sóng đôi"
"Đi một mình
tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp”
Nàng vẫn ra vẻ làm cao tạo dịp cho “tài tán tỉnh” của chàng:
“Không ngó anh
răng nhìn xuống đất?
Đất có chi
đẹp đẽ
mô nờ"
Theo nhau từ hôm nớ,
hôm tê
Tui hỏi mãi răng O
không nói?
Học trò dân Huế quê tôi
Bưng hoàng hôn tím vào thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Sông Hương đưa lối giọng hò xa xôi
02092019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét