MÙA THU CÂY VÀ LÁ
Vào ngày cuối, trời mùa thu nhạt nắng
Chiếc lá vàng ngồi thầm lặng buồn thiu
Gió đẩy đưa, mây lãng đãng dập dìu
Lá run sợ nên lặng nhìn chịu đựng
Cây trầm mặt vẫn hiên ngang đứng vững
Thấy lòng đau chạm vào đúng tim gan
Lá xa cành thân trần trụi điêu tàn
Rồi cứ thế thật phũ phàng kiếp số
Cây ngước mặt, nhưng lạnh lùng chịu đựng
Lòng mãi đau, mà vẫn đứng trơ gan
Xa lá rồi cây xơ xác điêu tàn
Thân trơ trụi chờ thu sang đông đến
Chiếc còn lại, màu úa vàng thiếu máu
Cây níu trì với giọt máu sau cùng
Đêm vội qua lá bị gió hất tung
Lòng tê tái, cây ngỡ ngàng, chua xót
Lòng uất nghẹn, cây không lần cố giữ
Lá trôi đi gió vẫn cứ đuổi theo
Tạo thanh âm hòa lẫn với suối reo
Khi lá chết, đã mang theo sầu hận
Nhưng suốt đời lá nào có, biết đâu.!
Cây thức trắng trong đêm thâu trở gió
Luôn cố sức khó khăn từng hơi thở
Nhưng vẫn đâu, làm xoay trở duyên trời
Chết tâm hồn, không vơi nỗi, tấc lòng
Cây đơn lẻ suốt mùa đông, không lá
Tình sâu thẳm, giấu trong lòng băng giá
Ôm nỗi buồn tình muôn ngả, ngăn đôi
Thế gian cười, chuyện tình cảm phai phôi
Cây và lá một cặp đôi dang dở
Thương cho lá, thu vào đông, cách trở
Thấu cho rằng.! Định mệnh cố an bài.!
ĐỊNH MỆNH
Cây xơ xác, lá vô tình, rơi rụng
Khi lìa cành, vì hình dáng đổi thay
Cỏi trần gian thật lắm chuyện không hay
Phải chấp nhận, không hề xoay chuyển đổi
Chuyện trời đất, luật vận hành sớm tối
Tháng năm qua, cùng đi tới ngày mai
Cảnh rời nhau, trong khoảnh khắc chia tay
Cây xa lá, giờ phút giây đã định
ĐỜI NGƯỜI
Trần gian là cỏi vô thường,
đời là cỏi tạm tiếc thương phũ phàng
buồn vui bỏ lại trần gian
mi buồn khép lại áo quan đưa về
Trần gian là cỏi vô thường,
đời là cỏi tạm vấn vương làm gì
ai ơi.! Chớ có sầu bi
Rồi ai cũng một lần đi lần về.!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét