BẠN TA.!
Biết nói làm sao, với bạn ta
Vì đời lắm cảnh cõi ta bà
Làm thơ chém gió cho đời bớt
Những kẻ Hán gian bán nước nhà
Học cách gieo vần, thơ bảy chữ
Từ trong cảm xúc mãi tuôn ra
Nhiều đường chữ nghĩa đôi ba ngã
Trung thực một đường lắm xót xa
Bạn ta những kẻ, sót còn lại.!
Mần những dòng thơ nhại mất rồi
Điểm tựa sống còn không vững chắc
Cao nguyên, duyên hải, chỉ buôn trôi
Vẫn đang lẩn quẩn cùng cơm áo?
Tha thiết gỉ đâu thơ với văn
Trào phúng của thơ là bới móc
Từng ngăn tim óc với băn khoăn
ĐẢO ĐIÊN
Nỗi buồn khốn khổ ngày xưa
Nỗi vui sung sướng móc mưa bất ngờ
Đầu đời đưa đến đù đờ
Đời đem đất đá đánh đờ đẫn điên
Đời này đất đá khô cằn
Làm sao đục đẽo thơ văn cho đời
Điên đầu đánh đập đã đời
Đồ điên đi đứng đụng đầu đảo điên
Mong rằng chóng thoát cơn đau
Để ta tỉnh táo nhìn nhau kiếp nầy
Ở đâu, kẻ dốt làm thầy?
Người khôn lại xuống làm bầy ruồi bu.!
NGÔNG.!
Thu úa vàng rơi những lá khô.
Tìm vì sao xẹt mãi trông chờ.
Thơ văn chằng thấy ra đời nhỉ,
Trinh bạch ai ngăn tận chốn mô?
Còn ta thơ góp in thành tập
Đem bán cho đời một chút ngông
Ai nghĩ đầu ta như sỏi đá
Thơ mà đục đẽo chớ gieo trồng
Nhưng nếu, ta không, được viết lách
Điên nầy ai trải với trời cao
Kể từ cái buổi nhốt cùng Vẹm
Chẳng lẻ cam đành giống vượn sao!
ƯỚC MONG
Trên đời lắm kẻ, vẫn chờ trông
Đã có trong tay mãi ước còn
Ôi thế gian nầy sao lắm cảnh
Mất còn thành bại bỗng hư không
Mong cần giây phút được yên ấm
Khi kiếp vần xoay đục chuyển trong
Những phút vui cười sao thoải mái.!
Là niềm ước đến thỏa lòng mong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét