Năm tháng qua rồi, ta mãi còn đi
Thời gian lướt nhanh lắm khi mỏi mệt
Loanh quanh bước chân phương trời cách biệt
Tối sáng ngày đêm phận kiếp con người
Ngàn dặm cách xa, hết còn quay lại
Vận hạn không may số kiếp đọa đày
Mùa xuân dần qua, ngày hạ tiến gần
Thu vàng sớm đi, từ đây đông lại
Mây phủ ngang đầu, đuổi nắng trên vai
Lang thang bước chân mờ phai dĩ vãng
Mảnh đời vụt qua vội vàng buồn chán
Nhưng vẫn bên ta dáng phận con người
Mưa rơi bên nầy, lại nhớ bên kia
Trên hai cánh tay, nước ria từng hạt
Thời gian mãi trôi chưa ngày trở Lại
Chẳng biết khi nao ta mới trở về
Sống ở trời tây, nhớ chốn trời ta.
Vô lượng tháng năm xót xa viễn xứ
Vô biên lặng yên niệm "Tâm vô Trụ"
Danh lợi đời nầy, mọi thứ do ta.
Đường vòng chạy quanh, một đời khổ lụy
Phú quý đi rồi tiếc nuối vu vơ
Bao cảnh thân gầy từ chốn hoang sơ
Từng người đã qua xác xơ huyệt mộ
"Vọng ngã" "Ước mong", trần gian nặng gánh
Gió rét mùa đông, buốt lạnh thân côi
Bước tiếp chân đi sạch xóa nợ đời
Tháng năm đã qua, dần trôi mộng ảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét