Thứ Năm, 22 tháng 12, 2022

MÙA ĐÔNG XỨ MỸ

 

MÙA ĐÔNG
(Từ 21-12-2022 đến 20-03-2023)

Mùa đông là một trong bốn mùa của đất trời, đi sau mùa thu và báo trước mùa xuân. Mùa nầy lạnh nhất trong năm, khác với các miền ở vùng nhiệt đới. Mọi người đều cảm thấy một chút lân lân trong không khí se lạnh, vì sương giá, đêm pha lê tuyết trắng phủ và bầu không khí tuyệt vời.
Thiên nhiên đang ngủ trong mùa đông vì nhiệt độ thấp, sương giá lạnh trong không khí và có tuyết rơi. Có thể nhìn thấy những thân cây vừa bị tuyết bao phủ và ngập đầy trên mặt đất.
Hầu hết các loài động thực vật đều đang trong thời kỳ ngủ đông nên mùa đông không còn rực rỡ sắc màu, mùa đông được phủ một màu trắng xóa, hoa tuyết nhẹ rơi và luôn thay hình đổi dạng với chút huyền ảo của khí trời.
Ngày trở nên ngắn lại, như thường lệ, không còn nhiều nắng và đêm trở nên dài hơn...


HỎI ĐÔNG?

Đông làm gì? Đem gió lạnh đến đây.
Trời rét mướt gió giờ nầy gõ cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Báo tin người, nhớ khoát áo mùa Đông

Đông giấu gì, vạt nắng sớm đi hoang
Chiều phai nắng mây mù mang mưa phủ
Phố lạc lõng bước chân người buông rũ
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn nhau

Đông lặng thầm, trên sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Từng nhịp bước làm suy tư lắng đọng
Thuở dại khờ xáo trộn chốn cô liêu

Đông giấu gì? Sau cơn gió lạnh căm
Cà phê đắng mẫu thuốc tàn đầy ắp.
Con phố vắng vì mùa Đông lạnh ngắt
Đang chực chờ… Làm phủ ngập trần gian

Gió lạnh tràn về cũng là lúc báo hiệu mùa đông đã đến. Với cái lạnh lẽo và buốt giá nên đường phố cũng ít nhộn nhịp hơn thường lệ. Hai hàng cây ven đường đã trút bỏ những bộ cánh già cỗi từ lâu, chỉ còn lại những cành cây khẳng khiu trơ trụi lá, nhẫn nhịn chịu đựng giá rét. Mùa đông không chỉ mang đến sự thay đổi lớn về thời tiết mà còn làm cho khung cảnh xung quanh biến đổi theo, tiết trời mùa đông vẫn trong xanh nhưng thường xuyên xuất hiện những cơn mưa phùn. Những giọt mưa đọng lại trên những hàng cây khẳng khiu, trơ trụi vào mùa thu thì nay được bao phủ một lớp tuyết trắng ngần tựa như pha lê trông thật đẹp lạ lùng.
Mùa đông thời tiết giá lạnh, có mưa phùn gió bấc nên ít người ra ngoài vì trời lạnh. Mọi người đều khoát lên người những áo ấm hay cuộn tròn trong chăn. Mùa đông tuy lạnh giá nhưng lại luôn cảm thấy ấm áp trong căn nhà nhỏ của gia đình.
Thời tiết của xứ người có đủ bốn mùa rõ rệt với một mùa xuân mang đến những cơn mưa phùn, mùa hạ với những cơn gió nóng, mùa thu với ánh nắng diu nhẹ khắp các ngõ phố thì mùa đông lại là cái lạnh tê da, buốt thịt. Mùa đông lạnh là thế, khắc nghiệt là thế nhưng lại có rất nhiều người vẫn yêu mến nhớ nhung một mùa đông, vì cái khoảnh khắc giao mùa với nhiều cảm xúc khiến cho khách lạ vấn vương, thương nhớ.
Vào những ngày trời chuyển mùa, mang theo những cơn gió lạnh lẽo là thời điểm báo hiệu một mùa Đông đang về trên khắp các nẻo đường. Cứ mỗi buổi sáng ra đường, mọi người sẽ cảm nhận được cái lạnh đang ngấm dần vào từng đầu ngón tay, trong từng hơi thở và trong khung cảnh ảm đạm của đất trời.

GIẬN ĐÔNG

Đông đến khiến tôi… giận lắm rồi.!
Mang sầu hiu hắt rải muôn nơi
Bâng khuâng lòng chạnh giăng đầy mối
Khắc khoải xót thương phủ ngập đời
Số phận lắm người cay khóe mắt
Trăm ngàn người sống tím bờ môi
Đi trong buốt lạnh mùa hoa tuyết
Chợt thấy buồn cho số phận thôi.

Xuân qua, hạ tới, thu về rồi đông sang, bốn mùa nợ vì thời tiết, giờ giấc nợ với thời gian. Mùa đông là mùa của giá lạnh, của sự héo tàn. Nhưng chính cái lạnh lẽo đã đưa con người gần lại với nhau hơn, quây quần bên lò sưởi ấm áp trong những ngày lễ về...

NỢ NHAU

Xuân còn nợ Hạ, lúc Thu sang
Lặng lẽ chiều buông rũ lá vàng
Ngơ ngẩn hàng cây trong gió lạnh
Đông về phủ ngập cả trần gian

Xuân còn nợ Hạ, cuối con đường
Lá rụng vào Thu chút vấn vương
Lãng đãng đêm Đông nhìn chẳng thấy
Tình Xuân lặng lẽ ũ trong sương.

Đông nợ tình Xuân, một tấm lòng
Ra đi chiều lạnh, chốn hư không
Đông còn một nửa thêm vương vấn
Khắc khoải hoài Xuân nhớ ngóng trông.

MÃI CÒN NỢ

Xuân đến trần gian trả nợ hoài
Đem gieo mầm sống đến muôn nơi
Hạ vì số kiếp luôn mang nợ
Trả nắng chan chan, với đất trời...

Thu đến trần gian trả nợ đời
Nắng soi vàng lá, úa đi thôi
Đông về trả tiếp vì mang nợ
Gió rét thân run, lạnh với người.

Tất cả trần gian thiếu nợ đời
Trả hoài, nên mãi, trả không thôi
Thời gian vận chuyển chu kỳ đến
Xuân hạ thu đông... vẫn trả hoài...


NỢ TRẦN GIAN

Ta đến trần gian trả nợ đời
Trả hoài nhưng mãi, trả không vơi.
Trả ngày chẳng hết về đêm tính
Trả suốt thời gian, một kiếp người.

Ta sống trần ai của một thời
Ưu sầu, phiền não, lắm buồn vui
Bon chen, kiếm lợi, nên vay nợ
Trả nợ rồi vay, trọn suốt đời...

Mùa đông ở xứ Mỹ (Bắc đầu Thứ Tư, 21-12-2022 và kết thúc vào Thứ hai, 20-3-2023) về đúng vào dịp cuối năm và đầu năm với những ngày lễ lớn như:

- Giáng sinh (Chủ nhật, 25 -12 - 2022)
- Tết Dương Lịch (Chủ nhật, 1 - 1 - 2023)
- Tết Âm lịch (Chủ nhật, 22 - 1 - 2023)
- Valentine (Thứ ba, 14 - 2 - 2023)

Tháng cuối cùng của một năm thật đặc biệt, chuẩn bị bước qua một năm mới, nên khiến người ta sống chậm lại, một thoáng giật mình trước tuổi đời, trước năm tháng, trước điểm kết thúc của một vòng quay: Xuân sinh - hạ trưởng - thu liễm - đông tàng...mùa xuân là mùa sinh sản, mùa hạ tăng trưởng, mùa thu thâu rút lại, mùa đông ẩn tàng, chất chứa.
Mùa đông của cuối tháng Mười hai mới chỉ là khởi đầu cho sự khốc liệt đó. Vẫn còn những cơn bão mang mưa tới. Bão ngày càng muộn màng. Ngày nắng ửng lên bao nhiêu thì đêm đến lạnh bấy nhiêu, một sự chuyển giao của thời tiết thật nhịp nhàng, uyển chuyển, linh hoạt, cứ thế tự nhiên diễn ra.
Mùa đông ở xứ Mỹ bắt đầu từ cuối tháng Mười hai cho đến cuối tháng ba đã ghi dấu những chuyển vận, kéo dài cho người ta quen với giá rét, mùa đông tàng trử, chất chứa những điều thật kỳ diệu để chuẩn bị chuyển hóa cho nàng Xuân.
Ở miền nhiệt đới Á Đông, con người thường giải thích về mọi hiện tượng bằng quy luật âm - dương, đó là sự tương khắc, tương sinh. Mưa bão và khô hanh, nắng và mưa, ấm áp và giá rét tưởng như đối nghịch, xung khắc nhưng thật ra là sự dùng dằng người đi, kẻ ở để tạo sự tích tụ cho mùa xuân sẽ về.

THÁNG MƯỜI HAI

Từng cơn gió dịu dàng, về đầu ngõ
Chùm hoa cau thơm ngát tỏa mùi hương
Thu vàng đi Đông lại đến sau vườn
Ngày tháng chạp trời mùa Đông giá buốt

Vẫn con đường ngày cũ
Bình minh như bức tranh
Phía hàng cây xanh ngát
Đôi chìa vôi hát vang

Mẹ lom khom trên rẫy
Tình gởi vào đất nâu
Những hạt mầm vươn dậy
Bung tròn chờ ước lâu

Nắng cũng về xao xuyến
Trang điểm miền yêu thương
Cho lòng thêm lưu luyến
Dịu dàng mãi bên nương

Tháng mười hai chạm ngõ
Gió hát điệu sang mùa
Hoa nắng vàng lấp lánh
Trải đầy lối em qua…

Dẫu không hề hẹn ước
Vẫn chạm khúc chim ca
Cỏ hôn bàn chân bước
Bầu trời xanh bao la…

Dường như xuân gõ cửa
Cho cõi lòng miên man
Những vần thơ nhảy múa
Theo nắng rụng mơ màng…

Sáng nay trên suối tóc
Đỏng đảnh làn hương bay
Nét duyên người thiếu nữ
Hay tình…tháng mười hai.!

NÉT CHẤM PHÁ MÙA ĐÔNG.

Những sớm mai tinh khiết
Hạt sương đọng trên cành
Cánh cửa gương mới mở
Hơi lạnh níu bờ vai

Lối mùa đông trầm mặc
Bến sông cũng êm đềm
Nàng thơ tóc buông xõa
Hương bay rải kề bên

Bình minh phơi sợi nắng
Trải ấm áp trên đường
Nét đài trang thiếu nữ
Nhẹ gót chân lặng thầm

Mùa đông về lặng lẽ
Thật bình yên dịu dàng
Gió mơn cành trụi lá
Ru hát lời yêu thương.

THÌ THẦM MÙA ĐÔNG

Dường như là ngọn gió
Đã về lại ngõ quen
Hôn lên làn tóc mượt
Ru khúc tình nhẹ êm

Dường như là màu nắng
Vuốt nhẹ lên cỏ xanh
Con bướm vàng luẩn quẩn
Bên hoa nở lượn quanh

Dường như là nỗi nhớ
Bỗng dưng chợt thì thầm
Thương nơi miền kỷ niệm
Đông trải qua bao lần

Dường như là khúc hát
Cứ bồng bềnh vấn vương
Để cho lòng khắc khoải
Những ngày tháng mùa Đông...

Một mai đến, thân ta về cát bụi
Chẳng còn ai để thổn thức bồi hồi
Nhớ đến người quá vãng dạ ngậm ngùi
Trong tâm khảm làm phận người chẳng có!

Giữa nhân thế, bốn bề hư ảo
Người phải già "bệnh lão tử sinh"
Nào đâu, chỉ có riêng mình
Tha nhân điên đảo ân tình trả vay

Bao nghiệp chướng khi nào trút sạch
Biết rằng ai, chết sống nay mai
Thân ta muốn có kiếp sau
Ngày nay phải giữ lòng ân nghĩa tình

Kìa quần chúng, tính toan lầm lỗi
Bể khổ chìm, trôi nổi kêu oan
Nghèo hèn hay dẫu giàu sang
Hố chôn cũng chỉ áo quan một sòng

Buổi sáng ngồi uống trà ở vườn sau nhà, chung quanh thật yên tĩnh với không khí trong lành của một sáng sớm mùa Đông...nơi xứ người.!
Mùa đông, cây chỉ còn trơ lại cành, chúng đã thay da đổi thịt liên tục qua bốn mùa của tạo hóa...Lúc những lá xanh bắt đầu lác đác điểm tô trên cành, báo hiệu một sức sống mãnh liệt mà mùa xuân đã mang đến. Tiếp nối mùa hạ lá xanh càng nhiều che phủ hết các cành cây, nên phải để ý mới có thể nhìn thấy những con chim sâu đang hót líu lo đậu xen lẫn với lá. Những tháng mùa thu, lá lại bắt đầu chuyển vàng rơi rụng đến cuối năm đông về cho mãi cuối tháng ba. Lá rụng, tuyế rơi để ta có thế nhìn thấy dễ dàng vạn vật đến rồi đi vào mỗi buổi sáng của những đợt giao mùa theo sự vận hành của đất trời.
Bới vậy, đã là kiếp người cũng phải trải qua những chặng đường; Đó là "Sinh Lão Bệnh Tử". Thường tình, con người chỉ sợ chết, nhưng chết lại là giai đoạn nhanh chóng nhất của bốn thời kỳ. Sinh ra chưa có trí khôn thì cũng chỉ vài ba năm là đã bắt đầu có ý thức. Đến khi lớn tuổi, lúc nào thấy được mình không còn sức vui thú với tuổi già thì mới bắt đầu nghĩ đến cái chết. Chết chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhất để ra đi (lìa đời). Bệnh thì trái lại, vừa sinh ra đã có mầm bệnh. Kéo dài cả cuộc đời cho đến tuổi già vẫn còn bị bệnh. Chỉ có chết đi mới hết bệnh mà thôi. Xem ra bốn chữ: sinh lão bệnh tử, duy chỉ có bệnh làm nên "nghiệp" con người mà thôi.


ĐỘC ẨM

Gió lạnh vuốt tờ sách
Sương mai lịm khói trà
Nhè nhẹ tay nâng bút
Nghe lòng rộn âm ba

Sáng đông độc ẩm, trà nhớ bạn
Bình nước sôi châm, một nhúm trà,
Ta nhấp ngụm trà khà thích thú
Xác trà chìm xuống, bạn rời xa


BÊN GIÁO ĐƯỜNG

Máng cỏ gió đông, buốt lạnh tê
"Chiên ngoan" mong đợi Giáng sinh về
Giáo đường vang tiếng, kinh cầu nguyện
Thế giới thái bình hạnh phúc thêm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét