XUỐNG PHỐ NGÀY ĐÔNG
Tạo hóa với bốn mùa, đó là quy luật tự nhiên mà chắc chắn sẽ không ai có thể thay đổi được. Mỗi mùa đều có đặc điểm riêng biệt không giống nhau, mùa xuân mát mẻ muôn hoa khoe sắc thắm, cây trái đâm chồi nẩy lộc. Mùa hè là mùa của những bông hoa phượng vĩ, bằng lăng mùa học sinh tạm biệt mái trường. Mùa thu dưới ánh trăng huyền ảo cho các em nhỏ có thể rước đèn họp bạn vui chơi. Nhưng riêng mùa đông có lẽ con người cần được sưởi ấm và gần gủi nhau hơn. Mùa đông cũng không phải chỉ có bầu trời xám xịt, cái lạnh thấu xương, mùa đông sẽ trở nên ấm áp hơn nếu chúng ta biết truyền cho nhau hơi ấm giữa cuộc đời này.
Nếu như mùa xuân là khúc dạo đầu trong bốn mùa, mở màn cho một năm thì mùa đông đánh dấu sự kết thúc cho vòng tuần hoàn ấy. Mùa đông cũng có những nét hấp dẫn riêng không thể trộn lẫn với bất kỳ mùa nào khác, để lại trong lòng người những ấn tượng và cảm xúc khó phai.
NGÀY ĐÔNG XUỐNG PHỐ
Hôm nay xuống phố nhìn qua lại
Phố nhỏ chiều buồn khách vắng teo
Lác đác góc đường dăm chiếc bóng
Lung linh tia nắng rọi vàng hoe
Âm thanh hòa nhịp, bước chân về
Tiếng nhạc ngày Xuân, chợt thoáng nghe
Gió thổi hắt hiu cây trụi lá
Sầu Đông ngày lạnh chuỗi lê thê
Tiếng bước gõ đều, trên vỉa phố
Có người ra phố một ngày Đông
Tháng giêng khách đến còn thưa thớt
Khoảng cách chia đều, với khẩu trang
Khi những cơn gió bấc tràn về cũng là lúc mùa đông đang chuẩn bị gõ cửa từng ngôi nhà. Khác với những cơn gió heo may của mùa thu chỉ đem lại cảm giác hơi se lạnh, những cơn gió bấc làm cho ai cũng phải rùng mình vì cái rét cắt da xé thịt. Bầu trời không còn trong xanh, nắng cũng dần tắt lịm. Trên nền trời chỉ còn lại một màu xám xịt không khỏi gợi lên cảm giác không gian thê lương, ảm đạm. làm tan biến những đợi chờ, mong ước...!
Đông đến làm tôi… giận lắm rồi.!
Vương sầu khô héo, cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Mười đợi chín mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Phố buồn ướt trắng màu hoa tuyết
Chợt thấy riêng mình, phận nhỏ nhoi.
Nẽo vào, vùng tuyết trắng
Chợt bỗng như mơ màng
Hôm nào cây trụi lá
Cành khô giờ đóng băng.
Cánh rừng phủ tang trắng
Sau Thu rụng lá vàng
Những mẫu, khăn nhòe nắng.
Tuyết xếp nụ dâng tràn
Sương mù trời u ám
Cành cây tựa san hô
Lối mòn vùi tuyết ngủ.
Gió mặc rừng bơ vơ
Cái gì giống nhau nhỉ.?
Đời cây với đời người.!
Nhìn cây rừng xơ xác
Làm tâm người sầu vơi.
Nhìn ra vùng tuyết trắng
Mùa đông vắng bóng người
Thấy nhớ từng sợi nắng
Với chim bầy lượn bay…
Con đường quen, ngày tháng
Cùng phong cảnh thời gian
Tuyết trắng Đông buồn thảm
Chồi nẩy lộc Xuân sang.
Cây cối trong vườn đã trút hết lá, chỉ còn lại cành cây khẳng khiu như những cánh tay gầy guộc trông thật thảm hại. Không còn tiếng chim hót chào ngày mới của buổi sớm mai, có lẽ chúng đã rủ nhau về vùng nắng ấm. Ông mặt trời ẩn sau những lớp mây dày, trắng đục, chìm vào giấc ngủ đông để đợi mùa xuân ấm áp.
PHỐ MÙA ĐÔNG
Phố chuyển mình, với vóc dáng hôm nay
Khi Đông đến vừa qua đây bất chợt
Người viễn xứ cạnh cuộc đời hôm sớm.
Như lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình, đón cái lạnh Đông trao
Trời hoang lạnh màn sương vào buốt giá
Bơ vơ đứng, bên hàng cây trụi lá
Xuyến xao lòng, một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh, trong nỗi nhớ trào dâng
Lời tạm biệt Mùa Thu lần năm ấy.!
Cùng với gió rủ nhau đi rất vội
Đông về rồi gió đông thổi theo sang
Phố chiều nay, cùng nỗi nhớ miên man
Đông đã đến nên vội vàng gõ cửa
Người xuống phố bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về, một lời hứa xa xưa
Những cơn mưa phùn tuy không on ã như mưa rào mùa hạ nhưng lại làm cho cái lạnh càng buốt giá hơn, thấm sâu vào từng chân lông thớ thịt. Vào sáng sớm, sương mù giăng phủ làm cho thiên nhiên thêm mờ ảo, bức tranh ngày đông dường như chỉ có hai màu xám và trắng. Giữa khung cảnh huyền ảo ấy, con người và vạn vật như lẫn vào trong một chốn bồng lai tiên cảnh, ẩn hiện thấp thoáng sau màn sương mờ.
MÌNH ƠI.! TUYẾT RƠI RỒI.
Sau cơn tuyết phủ giờ rơi nhẹ
Màu trắng trinh nguyên sáng đất trời
Tuyết ngập bám cây che ngọn cỏ
Mình ơi.! hoa trắng, thấy lơi bơi
Hàng cây xơ xác tuyết chưa vơi
Ngập cả hành lang phủ lối rồi
Trong gió phất phơ làn tuyết trắng
Mình xem... tia nắng, nhẹ buông lơi
Hoa tuyết vờn bay trước gió đông
Ngỡ ngàng đôi má của ai hồng
Bâng khuâng gió nhẹ hôn môi thắm
Trắng xóa khung trời thấy trống không
Bám phủ cây cành tuyết trắng bay
Mùi hương hoa trắng thoảng vương đầy
Gió Đông bất chợt qua khe rít
Se sắt lòng tôi với gió mây.!
Mùa đông – mùa của những nỗi buồn ướt át, mùa của sự cô đơn và những nỗi nhớ len lỏi qua kẽ hở thời gian. Cái không khí se lạnh khi đông ùa về chỉ một chút thôi cũng có thể gom nhặt những mảnh vụn ký ức trong tim hóa thành tảng băng chực chờ tan chảy. Người ta cho rằng mùa đông là mùa của cô đơn, là điểm kết thúc của nỗi buồn để bắt đầu cho niềm vui mới mà nàng xuân sắp mang lại. Mùa đông rất đẹp, một vẻ đẹp hoang sơ, lạnh giá đặc trưng và không bị trùng lặp. Mùa đông sẽ càng đẹp hơn khi được người ta mang vào những vần thơ, lời nhạc. chất chứa đầy tâm trạng của tình người...
MÌNH À.! TUYẾT RƠI LÚC NÀO.?
Mưa tuyết tung bay, khắp núi đồi
Mái nhà màu trắng đẹp làm sao
Hàng thông khoác áo cô dâu mới
Đất trắng phau phau thật tuyệt vời
Hoa tuyết vương bay trắng phố phường
Nhẹ nhàng rơi rớt tựa như bông
Ra sân hít thở mùi hương tuyết
Tuyết đậu trên đầu buổi sớm đông
Mãi nhớ hôm nào, buổi lập đông
Tuyết bay theo gió, lạnh môi hồng
Cùng nhau hứng tuyết đùa vui lắm
Tuyết trắng thoa môi buốt giá không.?
Lúc đó đầu anh tóc bạc phơ
Trông xinh ngồ ngộ đẹp không ngờ
Lúc già đẹp lão thương nhiều lắm
Từ đấy em yêu chẳng bến bờ
Vào mùa đông, mọi người cũng ít muốn ra ngoài hơn. Ngoài đường, ai nấy đều giữ ấm cho mình bằng những chiếc áo len dày, áo khoác nỷ khăn choàng. Trong thời tiết giá lạnh, có lẽ chẳng còn gì thích hơn khi được ngồi bên lò sưỡi hồng hay ủ mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Vợ chồng ôn lại cùng nhau chuyện mùa Đông năm nào ở quê nhà, với những nỗi niêm khó vơi và thiếu vắng những nụ cười khi tự do bị tước đoạt.
NÓI CHUYỆN ĐÊM ĐÔNG
Phố núi đêm qua, chẳng bóng người
Nhìn cây trần trụi chỉ cành thôi
Đất trời phủ ngập toàn hoa tuyết
Mang lạnh tung ra khắp mọi nơi...
Cảnh vật thiếu người, nên phố vắng
Đất trời đầy tuyết vẫn còn rơi
Vợ chồng nói chuyện trong đêm vắng
Chia xẻ cùng nhau mãi vẫn còn.
Những cơn gió bấc đập vào cửa kính, nghĩ đến ở quê nhà những người lao công vẫn phải thức khuya dậy sớm làm vệ sinh, để giữ phố phường sạch đẹp, qua sự cần cù với công việc của họ. Giữa cái lạnh buốt đến thấu xương ấy, vẫn có những con người nhỏ bé, bôn ba, vất vả để mưu sinh cho cuộc sống hàng ngày. Mùa đông tuy có giá lạnh, nhưng chỉ cần sự đồng cảm trong tình yêu thương giữa con người với nhau cũng đủ làm cho trái tim thêm ấm áp.
"Đủ chăm sóc, hoa sẽ nở, đủ yêu thương thì hạnh phúc sẽ đong đầy".
ĐẦU ĐỜI BÉ THẤY TUYẾT
Xuân nhâm dần, lạnh giá ướp lối đi
Gió rét buốt chẳng lấy gì ngăn cản?
Nắng đi vắng, nên mây trời u ám
Chậu cảnh hoa, vội lánh nạn dưới hiên.
Ánh dương ơi.! Đừng mãi ngủ triền miên
Hãy buông nắng, trở về yên chốn cũ
Làm ấm lại, mái nhà êm giấc ngủ
Khi sang xuân, đừng ấp ủ nổi sầu .
Đứng trên tuyết, phủ trắng đường ngập lối
Bé ngước nhìn đảo mắt đợi chờ Ba
Thấy đất trời cảnh vật thật bao la
Bé mong ước ngày vươn xa sẽ đến
Xuân nhâm dần, lạnh giá ướp lối đi
Gió rét buốt chẳng lấy gì ngăn cản?
Nắng đi vắng, nên mây trời u ám
Chậu cảnh hoa, vội lánh nạn dưới hiên.
Ánh dương ơi.! Đừng mãi ngủ triền miên
Hãy buông nắng, trở về yên chốn cũ
Làm ấm lại, mái nhà êm giấc ngủ
Khi sang xuân, đừng ấp ủ nổi sầu .
Đứng trên tuyết, phủ trắng đường ngập lối
Bé ngước nhìn đảo mắt đợi chờ Ba
Thấy đất trời cảnh vật thật bao la
Bé mong ước ngày vươn xa sẽ đến
BÉ NGỒI
Thích quá bé ngồi lên tuyết xốp
Thẳng chân tay duỗi ngó vu vơ
Là gì.! Chẳng hiểu, nhìn ngơ ngác
Những việc xung quanh bé bất ngờ.!
Tuyết lạnh ùa về, cùng gió đông
Làm cho khô cứng cụm hoa hồng
Bám cây sợi mảnh trong như nước
Mặt đất che dày lớp tuyết trong
Cây cảnh Tắc Đào chưa khởi sắc
Huệ màu vàng đỏ giảm hương nồng
Dần tan nắng gọi bình minh đến
Cửa kính nhìn qua, đứng lặng trông.!
Thích quá bé ngồi lên tuyết xốp
Thẳng chân tay duỗi ngó vu vơ
Là gì.! Chẳng hiểu, nhìn ngơ ngác
Những việc xung quanh bé bất ngờ.!
Tuyết lạnh ùa về, cùng gió đông
Làm cho khô cứng cụm hoa hồng
Bám cây sợi mảnh trong như nước
Mặt đất che dày lớp tuyết trong
Cây cảnh Tắc Đào chưa khởi sắc
Huệ màu vàng đỏ giảm hương nồng
Dần tan nắng gọi bình minh đến
Cửa kính nhìn qua, đứng lặng trông.!
BÉ CHƠI CÙNG TUYẾT
Mùa Đông trở lạnh, khi rơi tuyết
Năm mới chơi đùa tuyết thật vui
Cháu nhỏ Madie đang lội tuyết
Bước đi cùng tuyết thật là oai
Buổi sớm mùa đông tuyết trắng bay
Nhẹ như bông vải tựa vai gầy
Vội tan chóng vánh, không cầm được
Tuyết trắng phau phau phủ ngập đầy
Đưa mắt nhìn ngay nụ nhỏ xinh
Bay qua sà lại tạo nên hình
Nhởn nhơ uốn lượn, trên đường vắng
Hoa tuyết bay bay, với bóng mình
Hoa tuyết vờn bay, đậu xuống vai
Trên thân em nhỏ, chỉ sơ sài
Bé nhìn cánh nụ thành hoa tuyết
Len lén rơi trên má phính đầy
Hoa tuyết nhẹ rơi, buổi lập đông
Madie còn bé má xinh hồng
Hồn nhiên bước tới vờn hoa tuyết
Tuyết bám đôi giày, chiếc đế mang
TUYẾT RƠI
Hôm nay nàng tuyết ghé thăm
Trên cao nhẹ đáp, ghé nằm cửa xinh
Tuyết rơi ve vuốt chân tình
Từ từ phủ cả thân mình trắng phau
Hôm nay nàng tuyết ghé thăm
Trên cao nhẹ đáp, ghé nằm cửa xinh
Tuyết rơi ve vuốt chân tình
Từ từ phủ cả thân mình trắng phau
GÕ CỬA MÙA ĐÔNG
Xin đừng thêm nữa gió Đông ơi
Lạnh buốt con tim lạnh lắm rồi
Ngày ấy.! vợ tôi còn buốt giá
Bao nhiêu se lạnh hướng về tôi
Xin đừng thêm nữa gió Đông ơi
Lạnh buốt con tim lạnh lắm rồi
Ngày ấy.! vợ tôi còn buốt giá
Bao nhiêu se lạnh hướng về tôi
GỞI TUYẾT ĐÔNG VỀ
Tuyết bông trao gửi, gió bay xa
Màu trắng trinh nguyên quá nõn nà
Xinh xắn ghép hình hoa tuyết nhỏ
Để lòng bay bổng mở hồn ra
Phạm Hồng Thát.
Chùm thơ hay mượt mà sâu lắng chúc mừng tác giả, chúc ngày mới vui khỏe hạnh phúc bình an nhé
Đông Lợi Long
Cảm ơn Phạm Hồng Thát. Chúc Bạn an hưởng tuổi già.
NGƯỜI VIỄN XỨ
Sâu lắng mượt mà, tâm thổn thức
Chùm thơ trao gởi thế gian cùng...
Xẻ chia trạng thái người vong quốc.!
Mòn mỏi quê người, phận kiếp chung
Thanh Tam Dieu
Nhìn cưng quá Chú🙆🏻♀️ em Cườm mới đây mà đã làm bố thấy già hơn trái cà rồi👋🤣
Đông Lợi Long
Ngày nào bé tý Cu Cườm
Đòi theo các Chị Tâm Tuyền đi chơi
Chị Nhàn hay dẫn ăn quà
Bây chừ Cườm vẫn nhớ hoài chị ơi.
Cườm nay, như trái cà già
Nâng con từng bước lớn khôn với đời
Chú giờ trái chín đã lâu
Chỉ cần gió nhẹ thổi qua lìa cành
Thanh Nhan Dieu Thi
Đông Lợi Long
Cảm ơn Cháu Thanh Nhan Dieu Thi
Doan Thanh Vu Thi
Đông Lợi Long
Cảm ơn Doan Thanh Vu Thi
Lien Nguyen
Cháu Nội dễ thương quá anh! Người con thứ mấy của Cườm vậy anh!
Đông Lợi Long
Cảm ơn Lien Nguyen
Con gái đầu lòng
Quỳnh Hương Phạm
Anh vẫn còn nhiều ý tưởng để làm thơ .
Đông Lợi Long
NỢ TRẦN CHƯA DỨT
VẪN mãi yêu thơ, trải nỗi lòng
CÒN thương nên nhớ, giận nhiều hơn
NHIỀU đêm chợt thức lòng cô quạnh
Ý nghĩ vần xoay với bụi trần
TƯỞNG đã nín hơi chung số phận
ĐỂ̉ trôi thân xác khỏi ta bà
LÀM tan mối hận người viễn xứ
THƠ thới mi buồn giả biệt nhau./.
Quỳnh Hương Phạm
Dạ, là vì Anh có bé cháu đáng yêu quá
Julianna Phượng
Thơ hay. Cảnh và người quá tuyệt vời luôn .
Đông Lợi Long
Cảm ơn Julianna Phượng
Chúc Phượng và hai Cháu vui khỏe bình an
Dangtam Ho
Bài viết hay, thơ hay lắm ông anh !
Bên anh vẫn còn tuyết a…?
Tâm chúc Ông and Cháu luôn có niềm vui mới để vui bên nhau nhé.
Đông Lợi Long
Cảm ơn Dangtam Ho
Đầu và Cuối tháng 2 năm 2022 Dallas - Fort Worth có tuyết và đá kéo dài đến nhiều ngày, nhiệt độ xuống 15°F (-9,4°C) và 18°F (-7,8°C)
ĐÔI BẠN TRI ÂM
Có Ông cùng Cháu có giang san
Ông Cháu vui chơi lúc tuổi già
Ông Cháu có nhau niềm hạnh phúc
Trẻ Già vui vẻ thõa lòng ta
Khi Làm ông, đâu phải dễ
Cần yêu trẻ cho thật lòng
Biết nuông chiều cho phải lúc
Muốn trẻ thích phải làm trò
Biết xếp làm máy bay giấy,
Gấp đò mui, vẽ chim cò…
Biết làm bò cho cháu cưỡi...
Hai thế hệ Cháu với Ông
Hợp một đôi già cùng trẻ,
Thật hạnh phúc! Vui cửa nhà
Dangtam Ho
Đúng là không phải dễ đâu ông ơi 😂…
Chưa kể là tụi cháu thích làm boss mình luôn hi..hi…Ông ráng kết bạn thân với cháu vài năm nữa còn bắt Ông chơi búp bê và nhà chòi cho xem 😁😍🥰
Đông Lợi Long
Cảm ơn Dangtam Ho. Chúc vui khỏe yêu đời./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét