EM CHỪ VẪN RỨA
Em cũng rứa, như hồi còn đi Học
Áo dài tơ trong nắng Dọc hành Lang
Bao nhiêu thầy dòm ngó liếc nhìn Sang
Em bẽn lẽn, nép mình, Ngang lối chắng
Em luôn mãi, dịu dàng như lúc Nớ
Vẫn đến trường, dạy lớp, Có nam Sinh
Vẫn nghiêm trang, vóc dáng thật đẹp Xinh
Trong đôi mắt rạng ngời Tin tưởng đó
Em vẫn thế, như câu hò khoan Nhặt
Giòng Hương giang, thôn vỹ Dạ, quanh Đây
Anh lắng nghe từng khúc hát đọng Đầy
Âm hưởng Huế muôn đời Gây quyến rũ
Em cũng rứa, như hồi còn đi Học
Áo dài tơ trong nắng Dọc hành Lang
Bao nhiêu thầy dòm ngó liếc nhìn Sang
Em bẽn lẽn, nép mình, Ngang lối chắng
Em luôn mãi, dịu dàng như lúc Nớ
Vẫn đến trường, dạy lớp, Có nam Sinh
Vẫn nghiêm trang, vóc dáng thật đẹp Xinh
Trong đôi mắt rạng ngời Tin tưởng đó
Em vẫn thế, như câu hò khoan Nhặt
Giòng Hương giang, thôn vỹ Dạ, quanh Đây
Anh lắng nghe từng khúc hát đọng Đầy
Âm hưởng Huế muôn đời Gây quyến rũ
"NHÀ TÔI"
Mong ước bên nhau đến cuối Đời,
Nghĩa tình lưu luyến mãi không Vơi.
Dẫu mòn lở núi biển khô cạn,
Lòng vẫn sắt son chẳng đổi Dời
Nói vẫn yêu nhau mãi đậm Đà,
Dù rằng năm tháng có trôi Qua.
Nụ cười môi nở mãi không héo,
Đẹp mãi ân tình "Nhà của Ta".
Ước trọn một đời luôn có Nhau,
Yêu thương luôn giữ chẳng phai Màu.
Đôi tay nắm chặt về ga cuối,
Đằm thắm tuổi già mãi thấm Sâu.
Đấy nhé ! hai ta mãi có Đôi,
Dù cho tóc bạc với da Mồi.
Tình già thắm thiết luôn trao gởi,
Kỷ niệm cùng ôn dạ nhớ Đời.
Mong ước bên nhau đến cuối Đời,
Nghĩa tình lưu luyến mãi không Vơi.
Dẫu mòn lở núi biển khô cạn,
Lòng vẫn sắt son chẳng đổi Dời
Nói vẫn yêu nhau mãi đậm Đà,
Dù rằng năm tháng có trôi Qua.
Nụ cười môi nở mãi không héo,
Đẹp mãi ân tình "Nhà của Ta".
Ước trọn một đời luôn có Nhau,
Yêu thương luôn giữ chẳng phai Màu.
Đôi tay nắm chặt về ga cuối,
Đằm thắm tuổi già mãi thấm Sâu.
Đấy nhé ! hai ta mãi có Đôi,
Dù cho tóc bạc với da Mồi.
Tình già thắm thiết luôn trao gởi,
Kỷ niệm cùng ôn dạ nhớ Đời.
CHÚC BẠN CÙNG CÁC CHÁU!
Bao vất Vả, mọi Ngày khép LẠI
Hưởng niềm Vui, từ MÁI gia ĐÌNH
Ngắm xem Hoa nở Nắng XINH
Lòng nghe rộn rã đậm TÌNH quê hương
Gởi lời Chúc yêu Thương đến BẠN
Năm tháng Dài lai LÁNG tình THÂN
Gia đình sum họp mọi LẦN
Nụ cười tiếng hát rộn RÀNG niềm vui
Bao vất Vả, mọi Ngày khép LẠI
Hưởng niềm Vui, từ MÁI gia ĐÌNH
Ngắm xem Hoa nở Nắng XINH
Lòng nghe rộn rã đậm TÌNH quê hương
Gởi lời Chúc yêu Thương đến BẠN
Năm tháng Dài lai LÁNG tình THÂN
Gia đình sum họp mọi LẦN
Nụ cười tiếng hát rộn RÀNG niềm vui
KIẾP NGƯỜI
Thân thể tuổi già, đã đến lúc
Dáng hình xiêu vẹo mãi lo RA
Chân càng khập khiễng bước đi khó
Không vững, "ba chân" giúp tuổi GIÀ
Một tiếng thở dài hẫng hụt RƠI
Vợ chồng tựa mãi nhịp vừa ĐÔI
Bồi hồi chiếc lá chao về cội
Chắc thu ngoài ấy chờ ta RỒI.!
Huỳnh Nương *
...Duyên may gặp gỡ người trong mộng
Sạch sẽ tâm tư hết rối bời
Tự tại ung dung trong cuộc sống
Đời thường hờ hững mãi vui chơi ..!?*
...Duyên may gặp gỡ người trong mộng
Sạch sẽ tâm tư hết rối bời
Tự tại ung dung trong cuộc sống
Đời thường hờ hững mãi vui chơi ..!?*
CẢM ĐỀ
Người trong mộng, gặp gỡ nhau duyên PHẬN
Sạch tâm tư không vướng BẬN rối BỜI
Mãi ung dung trong cuộc sống trọn ĐỜI
Của một thuở mãi vui CHƠI hờ hững
HẠNH PHÚC VIÊN MÃN
Đẹp đôi thế, tình già hương vị LẮM
Sống bên nhau hạnh phúc THẮM mãi THÔI
Với tuổi già, tri kỷ sống trọn ĐỜI
Vẫn quấn quýt, tim nồng THỜI son trẻ
TÌNH - NGHĨA
TRẺ
Tình yêu trẻ, đong đầy, cheo leo LẮM
Cây yêu thương vương mầm BÁM thật SÂU
Giọt thời gian trổ lá mãi sống LÂU
Ngọt bùi đắng, một thoáng, RẦU vạn cổ
GIÀ
Khi mái tóc, hai đầu, vừa chớm BẠC
Đuôi mắt dài rạn nét CÁC chân CHIM
Vẫn thản nhiên, vì hiểu, nhịp con TIM
Tình nghĩa ấy, vợ chồng, TIN là thế. NIỀM VUI, HẠNH PHÚC, VIÊN MÃN
Sống lạc quan, cho đời trẻ mãi
Xả buông rồi, chuyển hóa NIỀM VUI
Thời gian trôi, tuổi đời chồng chất
Nhớ bạn già còn kẻ tới Lui
Thời gian lặng lẽ, cứ trôi Qua
Bận bịu lu bu chẳng thấy Già
Bắt chước ai đây đòi chữ nghĩa
Thiên đàng địa ngục, vẫn còn Xa!
Tuổi già nhẫm tính, đã bao Nhiêu?
Gió khẻ đong đưa tuổi xế Chiều
Nửa chén cơm non cho mỗi bữa
Giữa đêm thức giấc vẫn thường Xuyên
Cả đời, sương gió bạc Màu
Đôi tay thấm mệt dãi Dầu nguồn Cơn
Đã qua những sự giận Hờn
Bình an VIÊN MÃN đâu Còn sân si.
Nhẹ nhàng vui bước ra Đi
Cho lòng thư thái ngại Chi số Trời
Sớm chiều tự tại người Ơi
NIỀM VUI, con cái, tạm Thời yên thân
Nhà cao yến tiệc bằng Thừa
Nếu tâm bất ổn gió Mưa bụi Trần
Hãy buông bỏ bớt phân Vân
Để tìm HẠNH PHÚC duyên Phần thảnh thơi
TUỔI GIÀ DẤU YÊU
Lạc ơi.! cụ thấy tớ gân
Tớ cùng với vợ đêm thâu chuyện trò
Cùng nhau chăm sóc ốm đau
Thuở thời cơ cực có nhau đến giờ
Thuở thời cơ cực có nhau đến giờ
Thời gian thấm thoát qua cầu
Vượt qua thất thập mái đầu điểm sương
Vượt qua thất thập mái đầu điểm sương
Tình yêu không có tuổi già
Bên nhau mai mãi vẫn là tuổi xuân
Bên nhau mai mãi vẫn là tuổi xuân
Tình yêu không nói trẻ già
Trẻ "yêu" già "nghĩa" vẫn là tuổi xuân
VỢ CHỒNG GIÀ
Tay nắm cùng đi, hết chặn đường
Vợ Chồng già cả ngại âm dương
Chẳng cầu danh lợi mong bình thản
Ba bữa luôn ăn, khỏi vấn vương
Thế sự xem như tranh hí họa
Nhân sinh vốn hiểu chuyện vô thường
Tình thương giữ đẹp, lòng dung thứ
Tâm bình an lạc giải am tường.
Mấy "giáp" trôi qua, vạn nẻo đường,
Gót mòn chẳng ngại gió cùng sương.
Nổi trôi đất mẹ tay bồng bế,
Lưu lạc quê người dạ vấn vương.
Đã quyết trăm năm tròn ước nguyện.
Mới mong trọn kiếp vẹn cương thường
Một mai nắm đất lưng chừng núi
Hoa lá xum xuê ở cạnh sườn
TÌNH NGHĨA VỢ CHỒNG GIÀ
Dừng lại gót chân, ngó chặng đường
Hai ta tóc bạc tựa pha sương
"Ba sinh" cánh bướm bao phen mộng?
"Duyên nợ" thân tằm mấy khúc vương?
Lửa ấm hương nồng hơi vẫn đượm,
Gừng cay muối mặn vị quen thường.
Sắt Cầm hoà hợp đồng tâm gảy
Dạo lại đường tơ đoản với trường.
"Duyên nợ ba sinh" chín chặng đường (1)
Quê Người đất khách dạ bi thương
Suy vong hưng thịnh, chàng thanh thản
Cay đắng ngọt bùi, thiếp vấn vương.
Hiện đại văn minh thiếu đạo đức
Ngàn năm văn hiến bách niên trường
Như tân tương kính, không xem nhẹ
Phu xướng Phụ tùy, thật dễ thương
(1) * nước mất, * nhà tan, * mất dạy, * gỡ bom mìn, * đi tù,
* quản thúc quản chế, * vượt biên, * xa cha mẹ vợ con, * kẻ tị nạn.
Vợ Chồng nay đã về già!
Lưng còng gối mỏi, làn da đồi mồi
Khó khăn lúc đứng khi ngồi
Mắt mờ, tai điếc, răng rồi lung lay.
Về hưu rảnh rỗi cả ngày
Cụ bà đổi tính nên hay nói nhiều
Chồng nghe Vợ nói đủ điều
Trời mưa trời nắng, từ chiều tới khuya...
Tay nắm cùng đi, hết chặn đường
Vợ Chồng già cả ngại âm dương
Chẳng cầu danh lợi mong bình thản
Ba bữa luôn ăn, khỏi vấn vương
Thế sự xem như tranh hí họa
Nhân sinh vốn hiểu chuyện vô thường
Tình thương giữ đẹp, lòng dung thứ
Tâm bình an lạc giải am tường.
Mấy "giáp" trôi qua, vạn nẻo đường,
Gót mòn chẳng ngại gió cùng sương.
Nổi trôi đất mẹ tay bồng bế,
Lưu lạc quê người dạ vấn vương.
Đã quyết trăm năm tròn ước nguyện.
Mới mong trọn kiếp vẹn cương thường
Một mai nắm đất lưng chừng núi
Hoa lá xum xuê ở cạnh sườn
TÌNH NGHĨA VỢ CHỒNG GIÀ
Dừng lại gót chân, ngó chặng đường
Hai ta tóc bạc tựa pha sương
"Ba sinh" cánh bướm bao phen mộng?
"Duyên nợ" thân tằm mấy khúc vương?
Lửa ấm hương nồng hơi vẫn đượm,
Gừng cay muối mặn vị quen thường.
Sắt Cầm hoà hợp đồng tâm gảy
Dạo lại đường tơ đoản với trường.
"Duyên nợ ba sinh" chín chặng đường (1)
Quê Người đất khách dạ bi thương
Suy vong hưng thịnh, chàng thanh thản
Cay đắng ngọt bùi, thiếp vấn vương.
Hiện đại văn minh thiếu đạo đức
Ngàn năm văn hiến bách niên trường
Như tân tương kính, không xem nhẹ
Phu xướng Phụ tùy, thật dễ thương
(1) * nước mất, * nhà tan, * mất dạy, * gỡ bom mìn, * đi tù,
* quản thúc quản chế, * vượt biên, * xa cha mẹ vợ con, * kẻ tị nạn.
Vợ Chồng nay đã về già!
Lưng còng gối mỏi, làn da đồi mồi
Khó khăn lúc đứng khi ngồi
Mắt mờ, tai điếc, răng rồi lung lay.
Về hưu rảnh rỗi cả ngày
Cụ bà đổi tính nên hay nói nhiều
Chồng nghe Vợ nói đủ điều
Trời mưa trời nắng, từ chiều tới khuya...
CẢM ƠN NỤ HỒNG
Đất Ấm lại, Sau mùa Giá buốt
Muối Sương tan, Nhú nụ Còn TƠ
Cánh Hồng mở, Nhớ công Vun bón
Hương Gợi hồn, Thơ thới Nhã THƠ
GỬI ÔNG BẠN GIÀ MĂNG ĐEN.
Tớ nay cũng đã về già!
Lưng còng gối mỏi, làn da đồi mồi
Khó khăn lúc đứng khi ngồi
Mắt mờ, tai điếc, răng từ bỏ nhau.
Cho nên chẳng dám cười nhe!
Chỉ cười chúm chím cho đời thêm vui
Bạn già thông cảm cho tui
Răng ăn không có lấy đâu răng cười
Tớ nay cũng đã về già!
Lưng còng gối mỏi, làn da đồi mồi
Khó khăn lúc đứng khi ngồi
Mắt mờ, tai điếc, răng từ bỏ nhau.
Cho nên chẳng dám cười nhe!
Chỉ cười chúm chím cho đời thêm vui
Bạn già thông cảm cho tui
Răng ăn không có lấy đâu răng cười
BÊN NI BÊN TÊ
Ở bên ni
Tui trộm nhìn qua bên nớ
Thấy O đang xớ rớ trước cươi (sân) nhà
Khoe dáng ngọc cười tươi đùa với nắng
Lén nhìn O đắm say không chớp mắt
Thoảng bất chợt O nghiên người bắt gặp,
Tui sượng sùng nên gượng cười ốt dột phân vân
Chậm bước qua, dải nắng vàng rồi khựng lại,
Mặt cúi gầm miệng lấp bấp vu vơ
O ngập ngừng hỏi tui vì răng mà lạ rứa?
Có răng mô mà ngại ngùng chẳng nói
Răng rứa hỉ, anh làm thinh mãi rứa?
Tui cúi đầu chẳng đáp
O e ấp bẽ bàng!
Ở bên ni
Tui trộm nhìn qua bên nớ
Thấy O đang xớ rớ trước cươi (sân) nhà
Khoe dáng ngọc cười tươi đùa với nắng
Lén nhìn O đắm say không chớp mắt
Thoảng bất chợt O nghiên người bắt gặp,
Tui sượng sùng nên gượng cười ốt dột phân vân
Chậm bước qua, dải nắng vàng rồi khựng lại,
Mặt cúi gầm miệng lấp bấp vu vơ
O ngập ngừng hỏi tui vì răng mà lạ rứa?
Có răng mô mà ngại ngùng chẳng nói
Răng rứa hỉ, anh làm thinh mãi rứa?
Tui cúi đầu chẳng đáp
O e ấp bẽ bàng!
Tôi
về thăm
người xứ Huế
bên phố chiều mưa
một mình buồn đơn lẻ
nhớ tà áo trắng, vờn bay
phố vắng về chiều, buồn hiu hắt
sợi mưa giăng mắc, hè phố vắng tanh
con tim buồn, nhớ quay quắt bóng người xưa
Tràng Tiền mấy nhịp, soi bóng Hương giang lững lờ
chiều gió thoảng, tóc mang hương, mùi 'bồ kết'
ghé qua Đồng Khánh, tìm áo trắng bay
tóc thề vờn gió, hồn ngây ngất
từ xa Thiên Mụ vọng ngân
chạnh lòng kẻ viễn xứ
gợi giấc mơ xưa
thành giọt nhớ
Huế mơ.!
mộng...
TÌNH VỚI HUẾ
Thành phố nớ.! khi mô em trở LẠI
Huế ngàn năm như Huế MÃI bây CHỪ
Em Huế xưa lòng e ngại vu VƠ
Để xứ Huế luôn mãi CHỜ mong đợi
Huế cùng tôi lầm lũ dưới cơn MƯA
Đâu kỷ niệm còn thơm MÙA phượng CŨ
Em lúc nớ môi trầm hương tóc GIÓ
Tôi ngày xưa bối rối CỨ đợi chờ
Hương giang ơi.! thương lắm những chuyến ĐÒ
In hình bóng soi hình MỜ trên NƯỚC
Bay tà áo vạt sau chiều gió NGƯỢC
Tim bồi hồi ánh mắt ĐƯỢC làm quen
Huế mô chừ, vắng bặt bước chân CHIM
Tôi ngơ ngẫn mãi đến TÌM Vỹ DẠ
Biết không em giữa trời xuân xứ LẠ
Nghe vọng từ Thiên Mụ NHÃ hồi chuông.
NỮ SINH XỨ HUẾ THUỞ XƯA.
Người ở mô
răng mà kỳ
dữ rứa
Giờ ra chơi
cứ ngó
miết
người ta
Và reo lên
khi thoáng thấy đi qua
“Người chi mô
mà vô duyên rứa hỉ
Trao bì thư
rồi hấp tấp
bỏ đi
Ờ chút thương,
tí nhớ làm chi
Về ba mạ biết ri la chết.”
Tụi bạn tưởng
“có răng rồi mới rứa”
“Mắc cớ chi
theo người ta cho mệt
Người răng mà ưa lẽo đẽo làm đuôi
Lỡ một lần như rứa cũng vui vui
Nhưng ngày mai.
Thôi đừng theo
nữa hí!”
Có răng rồi mới rứa O ơi.!
Cái ôn ni, mới dị, chưa TỀ
Răng cứ theo, tui hoài, bậy GHÊ!
Sớm trưa chiều, đứng đợi, chi rứa?
Đưa đón chi, e ngại rứa TỀ
Chao! cái nhìn, chi mà xốn XANG
Nhìn tui chừ, phải biết mần RĂNG
Lá thư bên "Nớ", gởi chi rứa?
Biết được Mẹ Cha, sẽ cấm NGĂN
Tội tui lắm! Cách cho vài bước
Đừng chớ gần, hai đứa bước ĐÔI
Xích ra xa, kẻo bạn tui chọc
Vô lớp rồi, bè bạn cặp ĐÔI
Theo rứa mà răng, không biết dị
Đưa tui giấu mãi, lá thư ĐÂY!
Mai đợi tan trường, chờ gốc phượng
Tui cho bên nớ, thư hồi ÂM
"Có chi mô
mà chân
luống cuống
Cứ tà tà ta bước sóng đôi
Đi một mình
tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp”
Nàng vẫn ra vẻ làm cao tạo dịp cho “tài tán tỉnh” của chàng:
“Không ngó anh
răng nhìn xuống đất?
Đất có chi
đẹp đẽ
mô nờ
Theo nhau từ hôm nớ,
hôm tê
Tui hỏi mãi răng O
không nói?
Học trò dân Huế quê tôi
Bưng hoàng hôn tím vào thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Sông Hương đưa lối giọng hò xa xôi
NÉT RIÊNG CỦA HUẾ
Giữ lại chút gì, riêng của Huế
Nét duyên trời đất, đã giao HÒA
Dẫu qua năm tháng, gặp nhau lại
Vẫn được nhìn em như đóa HOA
Giữ lại hiền ngoan, con xứ Huế
Tóc thề ước nguyện, phủ bờ VAI
Làm cho gió thổi vờn bay tóc
Ôm trọn vòng eo, mái tóc DÀI
Giữ chút mặn mà, nơi gái Huế
"Dạ thưa" ngọt lịm làm mê SAY
Em đi gót nhẹ, mơn xanh cỏ
Hơi thở mềm sương tựa khói BAY
Giữ nét trang đài, Huế cố ĐÔ
Dáng nghiêng bóng nắng nón bài THƠ
Gặp anh, nón hỡi đừng nghiêng xuống
Ghé mắt anh nhìn thoáng ngó LƠ
Giữ dáng dịu dàng, cho ước MƠ
Hai tà áo trắng họa bài THƠ
Em như lụa mỏng bay trong phố
Một sớm sương sa mãi đững CHỜ
Chớ để lòng như cung điện XƯA
Dẫu em rất Huế, vẫn không CHỪA
Đừng cho năm tháng anh chờ đợi
Trước "Tử Cấm Thành" gọi chẳng THƯA.!
- Tử Cấm thành là vòng tường thành thứ 3 của Kinh đô Huế, giới hạn khu
vực làm việc, ăn ở và sinh hoạt của vua và hoàng gia. Tử Cấm thành
nguyên gọi là Cung Thành, được khởi công xây dựng từ năm Gia Long thứ 2
(1803), năm Minh Mạng thứ 2 (1821) đổi tên thành Tử Cấm Thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét