Cô giáo Trần Thị Lam
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kỳ vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đâu...
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gởi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu
Trả lời câu hỏi của cô giáo Trần Thị Lam
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Gần bốn mươi lăm năm cộng sản dân không chịu lớn
Bốn mươi lăm năm cộng sản dân trí hèn và thấp
Chỉ biết còng lưng đóng thuế, không biết kêu đòi
Đất nước mình không lạ quá đâu em
Cái bánh vẽ thiên đường xã hội vô cùng kỳ vĩ
Trên xác đồng bào và máu oan khiên
Sinh mạng con người chẳng hơn gì trâu chó
Đất nước mình buồn lắm mà em
Biển rừng tận diệt, ruộng đồng khô nước
Bốn mươi lăm năm hòa bình dân vẫn còn bỏ nước trốn chạy
Biển đã chết, rồi đây nhiều con thuyền vượt sóng ra đi
Đất nước mình muốn thương nhưng khó quá mà em
Người ở xa lên tiếng thì phản động, người trong nước nói
thật đi tù
Cộng sản Việt nam đã bán nước cho Tàu thì còn gì để lại cho cháu con
Đừng mơ mộng viển vông phải ngẩng đầu mới thương được đất nước
Đất nước mình rồi đây phải đổi thay mà em
Khi lòng dân nổi dậy và tất cả đều phải làm thế
Cộng sản tàn, thế hệ trẻ kẻ trước người sau
Sẽ trả lời cho đất nước biết phải về đâu.!
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kỳ vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đâu...
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gởi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu
Trả lời câu hỏi của cô giáo Trần Thị Lam
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Gần bốn mươi lăm năm cộng sản dân không chịu lớn
Bốn mươi lăm năm cộng sản dân trí hèn và thấp
Chỉ biết còng lưng đóng thuế, không biết kêu đòi
Đất nước mình không lạ quá đâu em
Cái bánh vẽ thiên đường xã hội vô cùng kỳ vĩ
Trên xác đồng bào và máu oan khiên
Sinh mạng con người chẳng hơn gì trâu chó
Đất nước mình buồn lắm mà em
Biển rừng tận diệt, ruộng đồng khô nước
Bốn mươi lăm năm hòa bình dân vẫn còn bỏ nước trốn chạy
Biển đã chết, rồi đây nhiều con thuyền vượt sóng ra đi
Đất nước mình muốn thương nhưng khó quá mà em
Người ở xa lên tiếng thì phản động, người trong nước nói
thật đi tù
Cộng sản Việt nam đã bán nước cho Tàu thì còn gì để lại cho cháu con
Đừng mơ mộng viển vông phải ngẩng đầu mới thương được đất nước
Đất nước mình rồi đây phải đổi thay mà em
Khi lòng dân nổi dậy và tất cả đều phải làm thế
Cộng sản tàn, thế hệ trẻ kẻ trước người sau
Sẽ trả lời cho đất nước biết phải về đâu.!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét