RU ĐỜI ĐÁNH MẤT
Nhìn lại về cố hương
người dân gào thét khóc
Trào nước mắt đau thương
Bao quanh từng ngọn nến
lịm tắt tiếng rên la
gọi Việt Nam quê Mẹ
Vào khoảng trống bao la
Rồi một ngày không xa
trùng khơi chẳng thấy bến
quê mẹ mãi cùng ta
đêm đêm chờ tiếng hát
Ta ru vào giấc mộng
đánh mất thuở vào đời
Nghe tiếng kinh cầu nguyện
theo từng ngọn gió rơi.
Trời đã chuyển sang mùa.
Tăm tư người thầm lặng
Theo thời tiết giao hoà
Ru đời ta đánh mất,
"Vào Vòng Xoáy Cuộc Đời"...
TRÚC MAI
Thu về.!
để gió heo may
Lá vàng tơi tả
héo gầy Trúc Mai
Bao lần.?
lá rụng vàng rơi
Cành khô lay lắt
giữa trời xác xơ
Nào khi.?
Sớm nắng chiều mưa
Nào khi bão tố
Gió lùa ngả nghiêng
Buồn thay!
Trăng xế bên thềm
Trăng thu đã vỡ
Màn đêm lạnh lùng
Rồi đây.?
Trong gió chiều đông
Trúc Mai lẻ bóng
Hương nồng nhạt phai.
MÙA NHỚ
Ta về qua ngõ vắng
Nghe gió mùa xốn xang
Hoàng Anh nở rực vàng
Chiều vương vương nỗi nhớ
Mây bồi hồi nhịp thở
Chở cánh cò sang ngang
Chiếc lá về ngày cũ
Con đường vắng thênh thang
Ta đợi ai thuở trước?
Mà nhung nhớ bao lần
Nắng vàng nhuộm trước sân
Ngọn cỏ buồn ngơ ngẩn
Dẫu biết rằng xa mãi
Kỷ niệm còn lẻ loi
Ta nằm nghe trăng thở
Buồn tim tím câu thơ
Bên hiên vắng mong tin
Thương nhớ về ngày cũ
Bên trời còn vần vũ
Biêng biếc lối về tim…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét