Thứ Hai, 3 tháng 6, 2024

HÈ NÓNG (Thursday, June 20, 2024 -- Sunday, September 22, 2024)



HÈ NÓNG

Hè nóng cây chết khô !
Nắng chang chang đổ lửa
Nóng ập vào tậ́n cửa
Gió trốn biệt nơi mô ?

Bầu trời vút tận cao
Nền trời trong leo lẻo
Cây rủ lá che thân
Đất oằn mình chịu nắng

Nắng nhuộm tràn sân chơi
Nhựa sôi trong cây phượng
Mặt ao hồ bốc hơi
Tiếng ve sầu inh ỏi

Lúa tung hoa cháy bỏng
Hè phương đốt đỏ trời
Sợ quá Mùa hè ơi.!
Ở nơi đâu cũng nóng

Xứ cà ri nóng gắt
Hơn nữa trăm độ xê
Đất Việt oi bức lắm
Lên đến bốn chục xê

* New Delhi đạt mức nhiệt cao kỷ lục, lên tới 52.3 độ C (126.14 độ F)
* Việt Nam có nơi nóng lên đến 40 độ C (104°F).


CHỐN CŨ NGÀY HÈ Người lữ khách trở về thăm xóm cũ Cảnh hoang tàn nét loang lổ tích xưa Bao tháng năm sao bỏ phế thê nầy Hồi tưởng lại lòng miên man sầu muộn Nên bỡ ngỡ mỗi lần qua thôn vắng Chốn tiêu điều vì hậu quả chiến tranh Với hình hài những bóng dáng rêu phong Cây phượng vĩ già nua cùng năm tháng HẠ VỀ Nắng hạ về mang hơi nóng rát da Phượng đỏ thắm tiếng ve sầu inh ỏi Khung trời đó mang mối tình ấp ủ Hồn lặng căm, lòng ủ rũ buồn tênh Nắng chiều hè làm thân mãi chênh vênh Chân lạc lõng bước đi thêm hoang vắng Ngày hạ nóng buổi trưa hè gay gắt Cây khô cằn lá cây phủ che thân VÀO HẠ Mới vào đầu mùa hạ Nắng hè cháy rát da Ve râm ran khắp lối Hè đến thật oi nồng Nhánh hoa hồng héo rũ Tàn úa giữa trưa hè Trời như vùi trong lửa Hơi nóng trùm phủ lên Texas ơi.! Mây kéo Phiêu du tận nơi nào Để nắng cứ xôn xao Tôi nhìn làm hoa mắt Trưa hè đường vắng ngắt Hàng cây đứng im lìm Không gió chẳng rung rinh Hoa Phượng càng đỏ thẫm Mồ hôi ai ướt đẫm Mệt mỏi đứng bên đường Khát khao cơn gió thổi Mong đôi chút.! Dịu dàng. NẮNG HÈ Ngày tháng trôi qua, nắng Hạ về Âm thanh hòa khúc nhạc đê mê Gợi lòng nhớ lại Hè xưa cũ Tình cảm thân thương rộn tiếng Ve Cánh phượng điểm son cài mái tóc Cành hoa tô thắm giữa chiều quê Đan tay nhịp bước cùng chung lối Vai sánh bên nhau dưới nắng Hè Gốc phượng trổ bông màu đỏ thắm Khắc tên hai đứa hẹn phu thê Nay còn sót lại sầu ai oán Thổn thức trong lòng gợn tiếng Ve. Vừa mới sang hè nắng xiết bao Không gian oi bức nóng len vào Trời cao thăm thẳm màu trong sáng Chiếu ánh trưa hè nắng chói chang Đàn sẻ ẩn mình không ríu rít Hàng cây im lặng chẳng lao xao Mây cùng với gió đi đâu nhỉ ? Mong đợi mưa rào nỗi khát khao

HẠ VỀ.

Giao mùa thay đổi đã tàn Xuân
Hạ đến xôn xao nắng lại gần
Phượng vĩ đỏ tươi bông hé mở
Ve sầu hòa khúc tiển xuân sang

Hỡi người xưa cũ ở phương nào?
Sóng biển hôn bờ nước cuộn cao
Có thấy dậy lòng bao thổn thức
Đầy vơi vời vợi, nhớ cồn cào?

Ngoài khơi dồn sóng tạo thanh âm
Nước biển vỗ lên bọt trắng ngần
Bờ cát lối xưa em dạo bước
Miên man làn nước ướt đôi chân

Đêm về trời biển lắm vì sao
Vắng một ngôi thôi chợt ngẹn ngào
Đợi mãi đến ngày em trở lại
Biển đêm chờ sáng đủ ngàn sao

Con đường mùa ấy phượng đơm bông
Đỏ rực chân mây những sắc hồng
Mãi đợi bóng người làm tỏa sáng
Ngày hè trông ngọ́ng nỗi chờ mong...

Bờ biển Nha Trang nắng Hạ buồn
Nổi niềm tâm sự chạnh lòng vương
Bóng Hồng rẽ bước về bên ấy!
Bỏ lại thân đơn giữa phố phường.

Nha Trang vẫn Hòn Chồng cao chất ngất
Vẫn Tháp Chàm rêu mọc tận nghìn thu
Bên cây cầu Xóm Bóng đẹp nên thơ
Đâu cô bé tóc thơm mùi biển mặn ?

Giờ còn lại những tháng ngày xa vắng
Nghe hoang vu tê tái lạnh tâm hồn
Con dã tràng xe cát giữa cô đơn
Đêm lộng gió gót chân sầu viễn xứ.

- Cầu Xóm Bóng NT.
NHA TRANG NGÀY THÁNG CŨ.

HẠ CHIA XA Hạ về cùng phượng nhớ trường xưa Bạn cũ thân thương tuổi học trò Vong quốc nỗi sầu Người viễn xứ Băy chừ trông đợi vẫn chia xa. MÙA HẠ BUỒN. Mùa Hè nóng đong đầy nỗi nhớ Ký ức buồn muôn thuở khó quên ... Người bốn bể năm châu nhớ lại Khoảnh thời gian khó xoá niềm riêng


Huu Anh Vu Tuyệt vời thơ rất hay cảm ơn thi nhân. Đông Lợi Long TẬP TỄNH LÀM THƠ Gẫm mình còn phải học làm thơ Nên đã ngâm nga chữ lựa hờ Niêm luật trắc bằng gieo chớ vấp Tám câu bảy chữ âm tròn vo Thử nghề âm luật hơn trăm cách Nhưng vẫn tạm cho ở mức trò Giữa chốn thi nhân đông đủ cấp Theo đòi ta lại cứ lần vô Dương Ánh
Sóng đưa thuyền xa viễn xứ Lòng người tựa áng mây trôi Đường xa gập gênh gian khó Ngày về biển biệt xa xa Đông Lợi Long
VƯỢT THOÁT Vượt biển chiếc thuyền trôi viễn xứ Ngoái nhìn quê Mẹ phủ mây đen Biển khơi dậy sóng nhiều gian khó Biền biệt phương xa mãi lụy phiền. Dương Ánh Đất mẹ ngàn năm mưa lũ cuốn Trong lòng còn lại đá và xương Xa khơi chí lớn lòng nung nấu Ngoảnh mặt phong sương đă bạc đầu Hỡi ơi đất mẹ... ngày về.... Đông Lợi Long Hỡi ơi đất mẹ... ngày về... QUÊ MẸ ĐIÊU TÀN Đất Mẹ đã, đứng bên bờ nước Lũ Ngó lên trên, toàn một đám hại Dân Đồ súc vật, vẫn lòng lan dạ Thú Tự bao đời, luôn bán nước cầu Thân Rời tháng bảy, tôi đi ngang qua phố Trên sông Hương không thấy một con đò Qua Gia Hội những ngày thơ, dòm ngó Nước Hương Giang, muôn thuở vẫn không lo Lòng đất Mẹ, biển núi sông nhiểm Độc Xương cốt người, với đất đá cằn Khô Rời quê Mẹ, phải mưu sinh khó Nhọc Ngoảnh mặt nhìn, da thịt Mẹ ở Mô.!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét