TẤT CẢ CHO CON
Ngày còn bé con thường nghe cha nói.
Con ăn đi kẻo bụng đói nghe con.
Lúc ăn xong nếu không hết vẫn còn.
Cha ăn nốt, lặng thầm ngon đấy chứ.
Khi khôn lớn con nhớ về quá khứ.
Thấy Cha thường mặc áo cũ vá vai.
Đi dép mòn có lúc sút cả quai.
Bộ đồ mới cha cất hoài không mặc.
Cha luôn nói, thích mặc bền ăn chắc.
Nhường áo quần mẹ sửa cắt cho con.
Cha bảo con cần quần áo đẹp hơn.
Còn cha mặc áo rách sờn cũng được.
Lo kiếm sống cha một mình xuôi ngược.
Cần cho con và mẹ được yên tâm
Cha dạy con luôn phải sống nghĩa nhân.
Mở mang trí, phải chuyên cần sớm tối.
Giờ mới biết, những điều Cha nói thế.!
Vì gia đình, để cho Mẹ bớt lo
Chăm sóc con được mạnh khỏe bình an
Niềm hạnh phúc khi nhìn con khôn lớn
CON CÒN NHỚ
Không xóa nhòa chuyện mẹ kể ngày xưa
Cha ngồi quạt để Mẹ ru con ngủ.
Chiếc mùng cũ muỗi vo ve tìm chỗ
Chui vào mùng tìm hơi đốt mẹ con
Con giữ gìn vị ngọt tuổi ấu thơ
Như viên kẹo, ngậm cả đời không hết.
Chẳng ai dạy, nhưng mà con đều biết
Mãi vẫn còn khi Cha Mẹ bên nhau.
Rồi một ngày con không hiểu vì đâu.!
Nước mắt chảy lặng thầm qua hai phía.
Khi về cỏi... Ra đi không từ giả
Để đàn con ngơ ngác giữa Mẹ Cha.
Con muốn ngã vào cánh tay Cha mãi
Con muốn tìm hơi sưởi ấm Mẹ yêu
Như võng đưa không chỉ một đầu dây.
Tình cảm ấy, mãi bền lâu ngày tháng
Con vẫn lo, thiếu mất một vòng tay,
Dòng sông ấy bên bồi thay bên lở
Mặt nước rộng đời mênh mông nỗi sợ
Phải cách lìa lòng không nở rời xa.
Con bây giờ, ai cũng bảo giống Cha,
Người lại nói, con hiền ngoan như Mẹ.
Con chỉ sợ có một ngày như thế,
Ai lau giùm nước mắt để ra đi.
Con buồn vui, qua những tháng năm dài,
Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ.
Tuổi thơ ấu vẫn từng ngày nhắc nhở:
Suốt cuộc đời...Cha Mẹ vẫn...Gần nhau.
Một ngày đến, cà hai bờ đều lở
Cả đất trời, phủ giông tố màu đen
Mất cả hai nguồn sinh dưỡng thân con
Con quỳ lạy, Mẹ Cha xin thương xót.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét