QUA TIỀN GIANG,
XUỐNG PHÀ MỸ THUẬN
Hồi xưa, dân chúng di chuyển giữa hai tỉnh Tiền Giang và Vĩnh Long phải đi trên chiếc phà Mỹ Thuận mà chắc hẳn ký ức về nó đã phai nhòa trong trí nhớ nhiều người.
Phà Vàm Cống nối hai tỉnh, bên nầy Đồng Tháp với bên kia An Giang. Bến bên này đặt ở Lấp Vò, bến bên kia đặt ở Long Xuyên, từ Long Xuyên chạy một chặng nữa mới đến nhà Chị Nguyễn thị Thu Thủy ở Châu Đốc. Qua sông là An Giang nhà Anh Lai Đông Kinh..
Cả ba người: Anh hai tôi, Chị Thủy và Anh Kinh là bạn đồng nghiệp, thời dạy học tại Ban mê Thuột. Hai anh em đã nhiều lẩn về Châu Đốc thăm gia đình Chị...Nhưng Anh tôi không bén rễ được với Châu Đốc- Châu Phú, vì phận gái "áo mặc không qua khỏi đầu".
THĂM CHỐN CŨ
Ngược xuôi nước cuốn tay chèo nhẹ
Vàm Cống dòng sông bạn đã nằm
Chiến sự nỗi lên dồn sóng nước
Vỗ yên bờ bãi mãi ngàn năm
Tay dù núp bóng, chiều nghiêng bóng
Đón khách qua phà, chân bước nhanh
Vạt áo gió nâng tà xoáy nhẹ
Cánh dù ngăn gió cuộn âm thanh
Tới đây trước lúc phà rời bến
Chuyến cuối đưa nàng thăm lại quê
Nhắc nhớ gọi thầm thời loạn lạc
Chiến tranh tàn phá cảnh làng quê.
BẠN THƯA DẦN
Bạn già lứa tuổi, ngày càng vắng
Còn lại.! Gần nhau, tiếng thở dài,
Mọi thứ chuyển xoay cho đổi mới
Đổi hình thay dạng kiếp nhân gian
Mờ tỏ hoa đăng lộ nước sơn
Gắn treo trên vách sắc không lời
Búp sen bát ngát mùi hương phấn
Sắc tức thị không hạnh ngộ đời
Ngồi xuống nơi nầy, bạn với tôi.
Âu lo qiao hết, phận cho đời
Hè Thu mặc kệ đang chộn rộn
Khiêng nhẹ đôi vai gánh rối bời
Này gánh nắng xuân vạn nẻo trần
Tràng kinh ai gióng tiếng ngân vang
Hương trầm gió thoảng mùi thơm ngát
Bể khổ trầm luân phải thoát thân
Tình bạn bốn phương trời đất rộng
Tìm nhau ôn lại, nét quê hương
Tặng đời một chút tuy dù nhỏ
Tâm hướng lòng trung nổi nhớ thương.
- Phà Mỹ Thuận.
- Phà Vàm Cống.