CÕI THƠ
Mỗi chúng ta đều có phần tâm linh và sự hiểu biết khác nhau về cuộc đời. Thích nghi với hoàn cảnh để sinh tồn vẫn là căn bản của con người. Dù cho có nằm xuống thì cũng chỉ là xác thân của một kiếp này, có gì mất đâu. Chết thì thương tiếc, nhưng tiếc thì không đạt được cái không của vạn vật, thế là vẫn còn chấp nệ rồi. Hãy thoát ra tất cả để không còn vướng bận và sống an vui từng ngày.
Một khi đã về già,
Là một lần thay da,
Ta thành người xa lạ.!
Ta nhìn ta không ra
Cuộc đời thì luôn đổi khác và con người thì cũng mất hút, lạnh tanh… Ðời là một quán trọ. Người là kiếp phù du, nên ai cũng mong muốn có một mùa Xuân bất tận với cánh bướm nhỏ lang thang đi tìm hoá thân của mình.
Mùa đông tuyết chưa tan
Đôi bướm nhỏ lang thang
Tìm hoá thân tiền sử
Rừng thông thật ngút ngàn
Mùa xuân giao hòa giữa mộng và thực, giữa thi ca và triết lý, giữa tình yêu và cuộc đời… Mùa xuân bất tận không phải “từ lúc yêu nhau hoa nở mãi” mà là từ lúc nhận ra được ý nghĩa “thường trong vô thường”. Thời gian cuốn trôi con người đi đến chỗ tàn phai, huỷ diệt. Nhưng qua thời gian, tất cả vẫn còn hiện diện, có đến, có đi như từng hơi thở vào ra, như làn gió ghé qua không hẹn trước, như cụm mây tan loãng vào hư không chưa kịp bay. Và một cành mai nở. Sự sống lại xuất hiện đem vui cho đời và gợi trong lòng người đọc những xúc động, bâng khuâng chìm đắm…
Trời đất đón xuân nay trở lại
Trong tôi xuân đến, ngự lâu rồi:
Yêu nhau dạo ấy hoa vừa nở
Thơm ngát trong vườn quyện lẫn tôi
Có những tâm trạng và tình cảm con người chỉ có thể diễn đạt bằng thơ. Cái cảm hoá được lòng người chẳng gì trọng yếu bằng tình cảm, chẳng gì đi trước được ngôn ngữ, chẳng gì gần gũi bằng âm thanh, chẳng gì sâu sắc bằng ý nghĩa. Với thơ, gốc là tình cảm, mầm lá là ngôn ngữ, hoa là âm thanh, quả là ý nghĩa. Mang một chút nắng ấm, một khoảng trời xanh trên cao, một cánh hoa vàng rực rỡ ở một góc nhà…là tất cả những gì mà thơ mang đến cho tất cả chúng ta…
Nhớ về chốn ngày tuổi thơ bé bỏng
Gió nhác lười hè oi ả thêm lên
Ôi bé thơ.! Qua năm tháng ngoan hiền
Vô tư lắm dưới mái hiên ngày ấy
Nhớ về chốn những đêm trăng mười sáu
Dáng thon tròn tuổi ngây dại vu vơ
Bao ước mơ thời gian mãi đợi chờ
Không gục ngã một ngày nơi xóm nhỏ
Nhớ về chốn mái tranh xưa thơ mộng
Nay biến thành những ngói đỏ vươn cao
Những đổi thay nên cảm thấy chạnh lòng
Xóa vết tích cảnh thân thương kỷ niệm
Nhớ về chốn, nơi lối mòn dấu cũ
Con ễnh ương mùa nước lũ kêu vang
Đám lục bình tựa sát cánh trôi nhanh
Vung tay lưới người dân làng đánh cá
Nhơ về chốn những buồn đau dân tộc
Nỗi hờn căm vì tổ quốc đảo điên
Cùng giống nòi sao làm khổ oan khiên
Ý thức hệ đã dấy lên căm hận
Nhớ về chốn những tháng ngày nhung nhớ
Buổi hoàng hôn nắng tắt cuối chân trời
Bước xuống ghe tôi lặng lẽ ra đi
Lòng nặng trĩu phải giã từ đất mẹ
Từ biệt người em gái
Quyến luyến ngày ra đi
Lời hẹn không giữ trọn
Vấn vương mãi khăc ghi
Mong ngày sẽ gặp lại
Nhưng kiếo số mong manh
Xin đành lòng thất hứa
Chào vĩnh biệt từ nay
PTKT
Nhớ về người anh họ
Đã lỗi hẹn cùng em
Hẹn quê nhà gặp lại
Nhưng miên viễn ngàn thu
Trả lại anh lời hứa
Ra đi đừng bận lòng
Cực lạc hồn thanh thản
Em thôi còn ngóng trông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét