17-04-2019
Mười bảy tháng tư, Luận đến thăm
Cùng Nga, hai cháu, rể và dâu.
Chuyện trò thăm hỏi quên giờ mất
"Hai tiếng" hàn huyên sao chóng vánh
Thôi đành thu gọn phải chia tay
Anh em tương ngộ đường xa đến
Từ giã bạn bè, hẹn gặp sau...
VỊNH BÁC ĐẾN CHƠI NHÀ
Bấy lâu... nay bạn, ghé thăm nhà
Bầy trẻ đi làm chợ quá xa
Kèm bảo gió mưa nên đóng cửa
Rào thưa, vườn rộng khó e gà
Cải gieo mấy luống, Cà chưa nụ
Bầu Bí leo giàn, Mướp chớm hoa
Đãi khách tớ đây, tìm chẳng có.
Đành thôi.! Trò chuyện bạn cùng ta
ĐÃ LÂU GẶP LẠI
Ba chục năm qua nay gặp lại
Bác già nhưng tớ lại già hơn
Cháu con sum họp cùng vui vẻ
Ôn lại chuyện đời với nước non
Có dịp bên nhau ôn chuyện cũ
Thỏa lòng mong ước bấy lâu nay
Giờ đây thăm Bác và xin chúc
Sức khỏe mọi người mãi gặp may
TRẠI BATTAN
Nhắc lại ngày nào còn ở trại
Trải qua năm tháng với buồn vui
Cuối tuần không học đi ra suối
Tắm mát nước trong lội tới lui
Hùn tiền ra xóm xem phim lậu.!
Thỉnh thoảng cùng nhau đã rũ đi
Chờ đợi mong ngày qua thật sớm
Đến nơi tị nạn định cư ngay
ĐỊNH CƯ
Hội nhập với đời, kẻ mất nước
Quê người xa lạ sống tha hương
Tự do phẩm giá và dân chủ
Công việc làm ăn kiếm khá lương
Giúp đỡ thân nhân nơi cố quốc
Trải qua ngày tháng mấy mươi năm
Mẹ Cha giờ đã tròn yên giấc
Đoàn tụ vợ con ổn định dần
Gia đình con cháu thành gia thất
Hưởng thọ thân già đã tám mươi
Bạn bè ngày trước nay tìm gặp
Ôn lại chuyện xưa tuổi bốn mươi.
- Trại Tị Nạn Philippines Refugees Processing Center (PRPC) Morong, Bataan
CHỒNG RA ĐI TRÒN MỘT NĂM
27/5/2020 - 27/5/2021
Thời gian chung sống mãnh tình quê!
Nợ kiếp ba sinh lỗi nặng thề
Chôn chặt ý thơ sầu đánh mất
Tung hoành hồ thỉ chí nam nhi
Mong cho thế nhân chậm xoay lối
Trong cỏi càn khôn chẳng phải chê
Những tháng năm qua đà mấy chốc
Vợ chồng trọn nghĩa cảnh phu thê.!
LUẬN ƠI.!
Hôm nay, ngày giỗ tròn một năm. Thời gian trôi đi nhanh quá. Anh vẫn cứ rơi nước mắt khi nghĩ đến em...
Giờ.! chúng ta đang sống và chết trên mãnh đất mà không là nơi "chôn dau cắt rốn" của quê nhà... Hôm nay, trong tiết Xuân cuối mùa (27-5-2021), đúng một chu kỳ của bộ́n mùa kể từ ngày em nằm xuống "giã từ trần gian, ngủ yên năm tháng. Lúc nhắm mắt xuôi tay mới tìm được sự an bình thực sự".
Bây chừ! Cảm xúc của riêng mình, Anh bày tỏ nỗi nhớ và tình cảm dành cho nhau qua những vần thơ, để bày tỏ mối thâm tình của anh em mình từ quê nhà, dưới mái trường mà em đã học... Nha Trang miền cát trắng đến trại tị nạn Batan, rồi thời gian định cư tại Mỹ...Cuộc đời chỉ có bấy nhiêu thôi.!
HẠT BỤI CỦA ĐẤT TRỜI
ngó xuống ngày hư vô
sương mờ đời phía trước
tôi em như cỏ khô
mọc trên vùng đất lạ
ngày đã hết theo ngày
trơ một niềm chai đá
đời đã hết theo đời
tôi còn chi gìn giữ?
bụi phủ thân xác này
tâm hồn rêu phong đó
nói chi chiều dĩ vãng
đọng những màu thân yêu
ôm một vùng quá khứ
khóc thương trời một phương
ươm một màu kỷ niệm
gieo xuống hạt đau thương
cách chi một đại dương
sống trồi vào bể khổ
cách chi một bầu trời
thấy sao được yêu thương
Luận đi Anh ở lại
Cậu chết Tớ còn không?
cũng dần trong héo úa
Vẫn phải trong tang thương
nếu một mai còn nhớ
hỡi ấm nồng tay người
gởi một vùng phiêu lãng
dặn dò nhau mấy lời
cửa trời như hư không
cửa đời như mắt biếc
am vắng vào dạo chơi
chợt nghe kinh tỉnh giấc
CÕI TÀN PHAI
Thôi nhé Luận ơi.! Chiều đã tắt.!
Nắng tàn phai rụng, dưới chân ngày.
Một đời tan vỡ như sương khói
Hoa mộng nở đầu kẻ trắng tay!
Anh không, thể níu, mùa xuân lại
Sớm vội chia xa với tuổi đời
Cỏi đến, phương trời, miên viễn đó.!
Vòng tay ôm bóng, mộng đầy vơi.
Sương tuyết thời gian đùn cỏ mộ
Đưa em về cõi, chốn tàn phai.
Đỉnh thu sầu úa, màu trăng vỡ
Lạnh buốt đêm dài, làm nhớ ai.!
Người bạn vong niên, ngày thuở trước
Nha Trang cát trắng...sóng liên hồi.
"Vong gia thất thổ", chừ ngăn cách
Tình bạn...Bên đời, đã tách đôi.!
Hôm nay, ngày giỗ tròn một năm. Thời gian trôi đi nhanh quá. Anh vẫn cứ rơi nước mắt khi nghĩ đến em...
Giờ.! chúng ta đang sống và chết trên mãnh đất mà không là nơi "chôn dau cắt rốn" của quê nhà... Hôm nay, trong tiết Xuân cuối mùa (27-5-2021), đúng một chu kỳ của bộ́n mùa kể từ ngày em nằm xuống "giã từ trần gian, ngủ yên năm tháng. Lúc nhắm mắt xuôi tay mới tìm được sự an bình thực sự".
Bây chừ! Cảm xúc của riêng mình, Anh bày tỏ nỗi nhớ và tình cảm dành cho nhau qua những vần thơ, để bày tỏ mối thâm tình của anh em mình từ quê nhà, dưới mái trường mà em đã học... Nha Trang miền cát trắng đến trại tị nạn Batan, rồi thời gian định cư tại Mỹ...Cuộc đời chỉ có bấy nhiêu thôi.!
HẠT BỤI CỦA ĐẤT TRỜI
ngó xuống ngày hư vô
sương mờ đời phía trước
tôi em như cỏ khô
mọc trên vùng đất lạ
ngày đã hết theo ngày
trơ một niềm chai đá
đời đã hết theo đời
tôi còn chi gìn giữ?
bụi phủ thân xác này
tâm hồn rêu phong đó
nói chi chiều dĩ vãng
đọng những màu thân yêu
ôm một vùng quá khứ
khóc thương trời một phương
ươm một màu kỷ niệm
gieo xuống hạt đau thương
cách chi một đại dương
sống trồi vào bể khổ
cách chi một bầu trời
thấy sao được yêu thương
Luận đi Anh ở lại
Cậu chết Tớ còn không?
cũng dần trong héo úa
Vẫn phải trong tang thương
nếu một mai còn nhớ
hỡi ấm nồng tay người
gởi một vùng phiêu lãng
dặn dò nhau mấy lời
cửa trời như hư không
cửa đời như mắt biếc
am vắng vào dạo chơi
chợt nghe kinh tỉnh giấc
CÕI TÀN PHAI
Thôi nhé Luận ơi.! Chiều đã tắt.!
Nắng tàn phai rụng, dưới chân ngày.
Một đời tan vỡ như sương khói
Hoa mộng nở đầu kẻ trắng tay!
Anh không, thể níu, mùa xuân lại
Sớm vội chia xa với tuổi đời
Cỏi đến, phương trời, miên viễn đó.!
Vòng tay ôm bóng, mộng đầy vơi.
Sương tuyết thời gian đùn cỏ mộ
Đưa em về cõi, chốn tàn phai.
Đỉnh thu sầu úa, màu trăng vỡ
Lạnh buốt đêm dài, làm nhớ ai.!
Người bạn vong niên, ngày thuở trước
Nha Trang cát trắng...sóng liên hồi.
"Vong gia thất thổ", chừ ngăn cách
Tình bạn...Bên đời, đã tách đôi.!
HAI NĂM GHẾ TRỐNG TRẦN GIAN
27052020 - 27052022
Bạn không về nữa biết ai ngồi
Khi nào biết đến mà hò hẹn.!
Tay trắng buông xuôi, đã hết rồi.
Lũ chúng ta, canh bài dở cuộc
Tướng không thành, phá tượng buông xe
Ta thân tốt góc trời chân bể
Chẳng vượt sông, sao lại trở về
Bom đạn chiến tranh, chấm dứt rồi
Mà sao dân chúng vẫn chưa nguôi.!
Chiến trường in dấu mờ phai nhạt
Sao nặng tấc lòng những vết đau
Người giáo già, về chiều bóng xế
Chốn ngày xưa, hiện tại mai sau
Sống nơi nầy, chốn người sầu muộn
Vết sẹo lành nhưng dạ vẫn đau
Lòng mãi vấn vương, nhớ tháng Năm
Ngày xưa người cũ, gọi âm thầm
Bạn ta rời khuất còn nguyên khí.!
Đời sống đến nay thấy bất an
Tướng không thành, phá tượng buông xe
Ta thân tốt góc trời chân bể
Chẳng vượt sông, sao lại trở về
Bom đạn chiến tranh, chấm dứt rồi
Mà sao dân chúng vẫn chưa nguôi.!
Chiến trường in dấu mờ phai nhạt
Sao nặng tấc lòng những vết đau
Người giáo già, về chiều bóng xế
Chốn ngày xưa, hiện tại mai sau
Sống nơi nầy, chốn người sầu muộn
Vết sẹo lành nhưng dạ vẫn đau
Lòng mãi vấn vương, nhớ tháng Năm
Ngày xưa người cũ, gọi âm thầm
Bạn ta rời khuất còn nguyên khí.!
Đời sống đến nay thấy bất an
Vẫy tay chào Bạn. Tiếng còi tàu đã cất lên, con tàu giảm tốc độ, thở những hơi dài não nuột, chậm rãi vào sân ga Nha Trang. Rồi tiếng ken két của thắng cố bám thật chặc vào đường rây, thế rồi đoàn tàu dừng lại thở phào nhẹ nhõm...Sau chuyến hành trình dài...
Bạn xuống sân ga ngày 27-5-2020, từ giã ra đi để về một nơi chốn an bình không hận thù chiến tranh, không tranh dành,ganh ghét, đố kỵ nhau.
Tôi lại nhớ 4 câu cuối của bài “chúc thư” của người quen có thằng bạn bỏ xác trên biển cả, đánh đổi sinh mạng vì hai chữ TỰ DO.
Bạn hữu chết, đầu sông cuối bãi
Ngày ra đi bỏ xác ngoài khơi
Chẳng ai biết, để làm tang lễ
Đưa tiển đi lần cuối cuộc đời./.
Đưa tiển đi lần cuối cuộc đời./.
NHỚ ĐẾN BẠN
27052020 - 27052023
Nhanh thật, mới đó mà đã tròn 3 năm kể từ ngày em ra đi, xa vợ con cùng những người thân yêu và bè bạn gần xa. Sự ra đi của em không chỉ là mất mác cho em mà cả gia đình. Mọi người đều nhớ Luận nhiều lắm.
Anh sẽ luôn giữ sự bình yên này trong trái tim mình và mỉm cười bất cứ khi nào anh nghĩ về những người thân yêu, bạn bè, đồng nghiệp, những học trò đã một thời gắn bó.
Luận ơi, em đã xa rồi,
Non sông nước biếc cách đôi ngăn đường
Nhớ từ chốn, quen nhau dạo ấy
Vẫn sớm hôm ta vẫn cùng nhau.
Kính yêu từ trước đến sau:
Thời gian gặp gỡ, mến lâu tình người.
Cũng có lúc buồn nơi đất khách;
Tiếng suối reo róc rách lưng đèo.
Nằm trên gác lững cheo leo,
Vẳng xa tiếng hát xóm nghèo vọng đưa
Cũng có lúc cà phê cùng nhắp:
Nhớ vợ con quay quắt tháng năm
Có khi nhắc nhớ Nha Trang,
Biết bao hình ảnh góp phần mến thương.
Ngày đất nước cùng nhau gặp nạn,
Bị đổi đời chẳng dám kêu than,
Hai ta, tuổi mới lập thân:
Đành thôi, cam chịu gian nan kiếp người
Giờ đi lại, tuổi già thêm nhác,
Trước ba năm, gặp lại một lần,
Nắm tay, hỏi hết xa gần,
Mừng rằng em vẫn tinh thần như xưa.
Tuổi Anh tính, còn hơn tuổi Luận,
Tuổi đã già nên đi lại khó hơn
Thế mà em đã vội rời,
Khi nghe anh những rụng rời chân tay.!
Tuy chẳng biết cuộc đời dài ngắn?
Vội vàng chi, đã phải quy tiên.
Giờ đây, vắng bóng bạn hiền,
Không còn, thăm hỏi bình yên gia đình
Câu thơ nghĩ đắn đo không viết,
Viết đưa ai, ai biết mà đưa.
Nơi kia giường chiếu trống thừa
Ghế kia vắng bóng lưa thưa khuyết ngườì.!
Em chẳng muốn, van nài chẳng ở ;
Anh tuy thương, sau trước vẫn thương,
Tuổi đời, hạt lệ như sương,
Kiếp người như thế vội vàng mà đi.
Tình bạn luôn là thứ tình cảm đáng quý và thiêng liêng nhất của cuộc đời...Khi phải vĩnh biệt em, điều luôn khiến cho chúng ta quặn thắt. Bạn luôn là người ở cạnh ta trải qua biết bao những kỷ niệm đẹp đẽ bên nhau. Em mất đi để lại bao nỗi hụt hẫng, xót xa cho những người ở lại.
Bạn đã đi xa, xa thật rồi,
Chừ đây nơi ấy, chốn quê trời
Kẻ sau, người trước về bên bạn,
Tiễn biệt chia xa về đất trời.
Tiễn biệt ra đi quá vội vàng,
Dòng đời khổ ải kiếp gian nan,
Ra đi gởi lại nơi dương thế,
Tìm chốn yên vui dưới suối vàng.
27052020 - 27052024
Hồn bạn đến nơi, cõi vĩnh hằng,
Cuộc đời nương tạm chốn trần gian
Vợ con nhòe lệ buồn thương bạn
Vợ luyến tiếc chồng mãi chẳng phai
Cuộc đời nương tạm chốn trần gian
Vợ con nhòe lệ buồn thương bạn
Vợ luyến tiếc chồng mãi chẳng phai
Nghĩ đến Luận, xót thương phận bạc
Đã giã từ sớm vội lìa xa.
Tình người gian khổ gặp nhau
Tri giao tín nghĩa tình sâu giữ tròn.
Tri giao tín nghĩa tình sâu giữ tròn.
Trong bốn năm qua, những tấm lòng thương yêu gần xa hướng về linh hồn người quá vãng và mọi thành viên gia đình trong thời gian tách biệt, chia xa nầy. Nỗi đau buồn trước sự thiếu vắng người thân trong suốt bốn năm qua là một mất mát lớn lao nhất cho gia đình.
Sự ra đi của em là dấu chấm hết cho hành trình của một kiếp người. Đồng thời nó cũng là khởi đầu cho những người ở lại, để chúng tôi sống một cuộc đời mới và học cách trân trọng hiện tại.
Nhớ người đã khuất như một cách “an ủi tâm hồn” người còn lại. Cũng là lời nhắc nhở mỗi người hãy sống yêu thương và trân trọng những người thân yêu đang còn bên cạnh.
Trên đời này, không ai muốn mất đi những người mình yêu thương, chỉ là sinh lão bệnh tử vốn là quy luật cuộc sống, không một ai là ngoại lệ. Thế nhưng, sống với nhau biết bao tình cảm thì khi mất đi, người ở lại làm sao không buồn, không nhớ.?
Trên thế gian này, có lẽ chẳng có nỗi đau nào có thể sánh bằng nỗi đau mất người thân. Cách biệt âm dương là cách biệt muôn trùng, có bao lời muốn nói, bao điều muốn viết cho người đã khuất cũng chỉ là một hình thức “an ủi” bản thân, bởi người chết sẽ không bao giờ nghe thấy. Thế nhưng, dù chỉ là một sự an ủi nhỏ về nỗi nhớ người đã khuất cũng sẽ giúp xoa dịu được phần nào nỗi đau mất mát.
EM Ở LẠI
Biết bao lần em ngồi xuống bên giường
Chờ anh ngủ trong đêm trường ngon giấc
Em rất sợ khi hoàng hôn tắt nắng
Rồi Anh đi, và sẽ mãi không về
Mong rằng anh luôn tròn giấc ngủ yên
Em phải sống thay anh lo con trẻ
Anh cứ nghĩ rằng em người mạnh mẽ
Em an lòng không khóc để anh đi.
ANH ĐI RỒI
Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
Có con cháu là niềm vui tươi trẻ
Người vợ hiền luôn nhỏ nhẹ bên anh
Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
Mạnh mẽ lên đi tiếp chặng đường dài
Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
Em ở lại trong chuyến nầy khác trước
Không có hẹn quay về nên tiếp bước
Xa cách rồi không còn bước chung đôi
Anh ra đi, tóc em rũ bờ vai
Mùi hương ấy của một thời quen biết
Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
Bao năm rồi còn thắm thiết chẳng phai.
Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
Nỗi buồn cũng nguôi ngoai theo năm tháng
Đêm qua vội phía trời đông hừng sáng
Giữa trời cao anh theo sát bên Mình.!.
Anh ra đi, mang theo cả tâm tình
Xót thương em tấm chân tình trao gởi
Đã cùng anh vượt gian nan giông bão
Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa khơi
"Vĩnh biệt em.! Miền thùy dương cát trắng
Nắng tắt rồi giờ anh phải đi thôi"
Biết bao lần em ngồi xuống bên giường
Chờ anh ngủ trong đêm trường ngon giấc
Em rất sợ khi hoàng hôn tắt nắng
Rồi Anh đi, và sẽ mãi không về
Mong rằng anh luôn tròn giấc ngủ yên
Em phải sống thay anh lo con trẻ
Anh cứ nghĩ rằng em người mạnh mẽ
Em an lòng không khóc để anh đi.
ANH ĐI RỒI
Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
Có con cháu là niềm vui tươi trẻ
Người vợ hiền luôn nhỏ nhẹ bên anh
Anh đi rồi, đời vẫn mãi tươi xanh
Em ở lại chớ đừng rơi nước mắt
Dẫu vẫn biết tim em giờ đau thắt
Mạnh mẽ lên đi tiếp chặng đường dài
Anh đi rồi, đâu còn thấy ngày mai
Em ở lại trong chuyến nầy khác trước
Không có hẹn quay về nên tiếp bước
Xa cách rồi không còn bước chung đôi
Anh ra đi, tóc em rũ bờ vai
Mùi hương ấy của một thời quen biết
Tình chồng vợ vẫn mặn nồng da diết
Bao năm rồi còn thắm thiết chẳng phai.
Anh đi rồi, chắc mọi chuyện sẽ quen
Nỗi buồn cũng nguôi ngoai theo năm tháng
Đêm qua vội phía trời đông hừng sáng
Giữa trời cao anh theo sát bên Mình.!.
Anh ra đi, mang theo cả tâm tình
Xót thương em tấm chân tình trao gởi
Đã cùng anh vượt gian nan giông bão
Chỉ tiếc rằng anh nằm lại giữa khơi
"Vĩnh biệt em.! Miền thùy dương cát trắng
Nắng tắt rồi giờ anh phải đi thôi"
27052020 - 27052025
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét