BUỒN CÁCH BIỆT
Chiều tà nghiêng bóng ngã về Tây.
Cất tiếng chim kêu cảnh lạc bầy
Đồi núi đỉnh cao cây chắng gió.
Cuối trời nửa mảnh sầu trăng khuyết
Nhuốm bạc đầu xanh lúc trắng tay.
Ta ở cách xa lòng nức nở
Bước đi ly biệt lệ đong đầy.
Chẳng có nỗi đau nào có thể so sánh được nỗi đau khi mất cha mẹ. Đó là nỗi đau khi nhận ra rằng mình đã vĩnh viễn mất đi người đã yêu thương chúng con đến hết cả cuộc đời, người luôn ở đằng sau sẵn sàng dang tay ôm các con vào lòng sau những sóng gió cuộc đời, người sẽ luôn bao dung cho mọi sai lầm, và dành cả trái tim để quan tâm tới các con mỗi ngày. Một nỗi đau của sự mất mát, sự cô đơn và bơ vơ đến tận cùng.
MẠ mang con đến chốn gian trần
SỐNG cạnh bên Người với tháng năm
MÃI miết chạy ăn luôn vất vả
TRONG lòng tươi mãi cận kề con
TIM luôn nhịp thở theo con trẻ
CỦA cải làm nên khó chẳng màng
CÁC chuyện của con luôn nghĩ đến.!
CON là tài sản ở trần gian.
Sâu lắng trong tâm trọn cuộc đời
Làm con Ba Mạ mãi không thôi
Duyên lành trọn kiếp nay trao gởi
Hiếu đạo làm con phải nhớ hoài
Trên dưới "lễ nghi" neo điểm tựa
Giữ lòng ngay thẳng, trọn niềm vui
Nhờ ơn Phước đức nay thừa hưởng
Cảm tạ ân sâu với kiếp người.
DUYÊN
Ân tình Ba Mạ quả thân thương.
Gặp lúc gian nan ngại chẳng lường
Ngày ấy trải qua nhiều hoảng loạn
Duyên đời nhân thế mãi tai ương.
Xa cha cách mẹ lòng mòn mỏi.
Nhớ lắm ngàn trùng lại vấn vương.
Cuộc sống đổi thay nào biết trước
Trần gian lâm cảnh thật vô thường.
NHỚ
Ngày tháng xuân về.! Nhớ cố hương?
Chợ hoa bày bán, ở ven đường
Mĩm cười chợt thấy hoa ươm nụ
Chao cánh chim bay khắp phố phường
Đón đợi mừng xuân, Tết quá vui
Kontum chen chúc phố đông người
Khách mua kẻ bán râm rang quá
Không khí xuân về khắp mọi nơi
MONG
Với cuộc sống, tha phương luôn nhớ Mạ,
Môi mỉm cười, như có Mạ nơi đây
Tình thương đầy. Mạ như áng mây bay
Trôi khắp chốn nhưng giờ nầy lỗi hẹn.
Ngày giỗ Mạ, con thầm nhẩm tính
mười hai năm một thoáng thời gian
Mạ đi chẳng có, ngày quay lại
giọt lệ tan thành nỗi nhớ thương
"Hăm bốn tháng hai" ngày kỵ Mạ
phương xa con mãi nhớ ngày nầy
Giờ đây Mạ ngủ đang tròn giấc
Bên cạnh Ba con với tháng ngày...
Mười hai năm nhớ cảnh quê nhà
Phận mộ chưa về viếng song thân
Mưa nắng gió sương bao bụi phủ
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa
Nỗi đau viễn xứ còn nguyên đó
Xuân vẫn là Xuân của đất trời
Mai nở nhớ thương Ba với Mạ
Đường về xa lắc mịt mù khơi
ĐƯỜNG KHUYA CON BƯỚC
Con đến trong đêm, Mạ vắng nhà,
Trăng vàng, mây bạc, rũ cành hoa .
Con từ viễn xứ về thăm Mạ,
Chỉ thấy sương nhiều bỗng lệ sa.
Ở cũng bâng khuâng, bước chẳng đành,
Đêm trời sao cũ sáng long lanh.
Lòng con ngẫm chuyện mười phương hướng:
Mạ ở phương nào? Biết hướng đâu?
Con cũng chưa đi hết dặm đường,
Đời dài, còn đếm vẫn sầu thương.
Một đêm trở bước lòng con nghĩ,
Sao biếc rơi tàn mãi vấn vương.
KHÔNG NGỜ MẠ ĐI.!
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Kề cận Mạ có con cùng san sẻ.
Đế trám bớt những chuỗi ngày đơn lẻ
Nhờ niềm vui Mạ có thể sống thêm
Con chưa nghĩ, đến một ngày mất Mạ
Những ngày qua ăn uống vẫn bình thường
Chỉ một đêm Mạ uống sữa lơi dần
Mạ chỉ dặn lấy tiền phân đều hết.
Trưa hôm đó thời gian trôi trĩu nặng
"Hắc hơi ra" Mạ rời thoát trần ai.
Mới thảng thốt nhận ra mình mất Mạ
Ngày chậm dần làm hơi thở tách hai
Con hốt hoảng trước thời gian bất chợt
Chạy điên cuồng qua tuổi Mạ già nua
mỗi ngày trôi con lại thấy bơ vơ.
Đứng bên cạnh nhìn quan tài đau xót
Thời gian không níu nổi
Cuộc sống chẳng bình yên
Con mỗi ngày một lớn
Mạ già cỗi thêm lên.
NHỚ MẸ XIẾT BAO.!
Đêm qua nhớ Mẹ xiết bao !
Trằn qua trở lại, nghẹn ngào lòng con.
Mơ màng giấc mộng chưa tròn,
Nửa đêm ray rứt héo hon vô cùng.
Mẹ ơi ! biển rông muôn trùng,,
Con đang lạc lối giữa dòng thời gian.
Đêm qua gió tạt mây tan,
Mắt còn đẫm lệ miên man giọt sầu.
Bây giờ Mẹ ở nơi đâu ?
Có nghe được tiếng con cầu, hiển linh.
Bao năm lăn lóc nhục vinh,
Trong tâm con vẫn in hình Mẹ yêu.
Quê người một mảnh trăng treo,
Ánh vàng hiu hắt, gió theo biển về.
Mẹ ơi ! nắng ấm tình quê,
Con đang lạc lõng bốn bề tuyết rơi !
Dùng dằng hai cảnh hai nơi,
Nơi con cắt rốn, nơi đời tạm dung.
Đoái trông quê Mẹ nghìn trùng
Vì đâu.! ngăn cách khó mong ngày về.
Mai vàng hé nụ bên hiên
Mình con xa xứ bỗng nhiên chạnh lòng
Trời Xuân hoa thắm sắc hồng
Mà sao nước mắt ngập lòng tha phương
Thắp dùm cho một nén hương
Bia sầu, huyệt lạnh xót thương mộ phần
Dõi hồn mơ cảnh cỏi trần
Mộ phần Cha Mẹ, rong rêu phũ đầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét