Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2022

BÍCH CÂU KỲ NGỘ

Với Năm Tiên nữ tân thời.! 


Năm nàng tiên nữ mỹ miều

Look nhìn like tựa Giáng Kiều trong tranh

Ước gì mua được bức tranh

Rước về mở hội từ trong ra ngoài


Tú uyên gặp phước đến hoài

Gắng công gìn giữ, lâu dài về sau

Năm cô tình cảm thương nhau

Giáng Vân dọn dẹp trước sau chu toàn


Giáng Kiều cơm nước lo toan

Giáng Ngọc giặt giũ đàng hoàng thẳng ngay

Giáng Thanh mài mực luôn tay

Giáng Trần bài vở soạn thay cho chàng


Việc xong chuẩn bị xếp hàng 

Bước vào nơi chốn năm nàng nghỉ ngơi

Chàng về tâm trạng thảnh thơi

Cơm canh dọn sẵn cùng mời nàng ăn


Suốt ngày suy nghĩ bất an

Tú Uyên tính kế sẵn sàng ra tay

Đi làm nhưng lại trở quay

Về nhà thấy hiện mới hay Giáng Kiều


Nàng đang chuẩn bị cơm chiều

Chàng đi rón rén ôm liều ngang hông

Thế rồi chuyện đã thành công

Xe duyên tơ tóc thỏa lòng nhớ thương


Gia đình hạnh phúc bao dường

Lại theo Lý Bạch thêm vương men sầu

Rượu vào đau xót về lâu

Sớm còn tơ biế́c, tối hầu tuyết pha


Nàng buồn đau đớn xót xa

Khuyên chàng nên bỏ la cà lưu linh

Không tròn phận số duyên tình

Từ nay cách biệt ân tình chia xa.


Đến khi phai rượu tỉnh ra

Mới hay mất vợ của ta bên giường

Bóng trăng chợt thấy trên tường

Mập mờ bóng dáng, người thương về nhà


Ngừng trông vằng vặc trời xa

Cúi nghe niềm nhớ, chực oà trong tim...

Hủy thân đau khổ mãi tìm

Haì đầu nổi nhớ phải tìm lại nhau.


Chàng Nàng tái ngộ bên nhau

Duyên tình trở lại trước sau vẹn toàn

Chân Nhi con trẻ hiền ngoan

Nuôi con khôn lớn, lo toan dặn dò


Nàng khuyên chàng phải chăm lo

Tu Tiên học phép sao cho đến hồi

Vợ chồng cưỡi hạc về trời

Chân Nhi ở lại cỏi đời trần gian...



Phố Núi Tyler  20171120

TAO NGỘ

Thiên tình sử còn lưu rất đẹp
Giữa trai tài gái sắc ngày xưa
Văn chương nét bút đong đưa
Làm cho nhân thế cứ ưa chuộng hoài.

Rằng chuyện kể chàng trai xứ Bắc
Thư sinh nghèo, tên thật Tú Uyên
Ngọc Hồ buổi dạo gặp tiên
Đêm về mơ mộng khiến điên đảo lòng.

Từ dạo ấy ước mong tái ngộ
Mơ kết nguyền kim cổ ngàn năm
Lại đền Bạch Mã bói xăm
Cầu Đông ráng đợi sẽ hăm hở tình.

Tranh tố nữ xinh xinh, lão bán
Ngắm nhìn sao duyên dáng tựa ai
Mặt hoa, da phấn, trâm cài
Khác chi người ấy khiến lai láng hồn…

NGƯỜI TRONG TRANH

Chàng mua lấy, thư phòng treo giữa
Mỗi lần ăn bát đũa mời cơm
Chuyện trò rôm rả thảo thơm
Làm cho khuê nữ cũng rơm rớm tình.

Có một buổi chợt sinh về muộn
Thấy cơm canh đĩa muỗng ngon lành
Lạ lùng đảo mắt nhìn quanh
Vừa ăn vừa nghĩ chẳng manh mối nào.

Uyên tựu kế, buổi sau giả bộ
Đi đến trường, ngược gió quay về
Núp rình bên ngọn tiểu khê
Từ tranh hiện thật, khiến mê mải nhìn…

Hương ngọc nữ ngát xinh lả lướt
Dọn dẹp nhà, tha thướt vào ra
Cơm canh, chén bát, rượu trà…
Ôi chao gọn ghẽ, thầm ca ngợi lòng.

KẾT DUYÊN

Quan sát kỹ, nhan hồng mến mộ
Uyên tuông vào bá cổ mỹ nhân
Thuận đà xé toạc bức tranh
Không cho nàng ấy tìm manh mối vào.

Hết chỗ trú, thấp cao thỏ thẻ:
Thiếp vốn xưa tiên trẻ Giáng Kiều
Lỡ rơi bình ngọc Linh Tiêu
Trời đày xuống thế khiến liêu phiêu đời.

Nay cảm xúc đầy vơi tình tự
Xin kết thề nghĩa cử nồng si
Tào khang gừng muối kiên trì
Quyết không thay đổi, mãi ghi nhớ hoài.

Sinh cũng hứa chẳng phai ước thệ
Dẫu giông đời dâu bể xuống lên
Vẫn luôn bến kết chung thuyền
Ngàn năm vàng đá, rạng uyên ương tình.

HẠNH PHÚC

Nàng hoá phép, lâu đình choáng ngợp
Cùng vườn cây bóng rợp ngàn hoa
Kẻ hầu người hạ khắp nhà
Tiện nghi vật chất sống xa xỉ đời.

Cùng xướng họa ngôn lời hạnh phúc
Chim chóc đều hót chúc mừng yêu
Từ mai cho chí ráng chiều
Trà dư tửu hậu ngát liêu xiêu hình.

Nào những lúc ân tình nồng mặn
Với bao lần ngụp lặn bồng lai
Say sưa quấn quyện canh dài
Mà không chê chán, vẫn mài miệt thương.

Nào khuya sớm chung đường gối mộng
Ghé môi kề bay bổng trời cao
Thầm nghe vọng tiếng lao xao
Của triền ân ái phả ngào ngạt tim.

TRẮC TRỞ

Rồi đâu biết nổi chìm thế sự
Sau ba năm gìn giữ tình yêu
Bỗng Uyên như gió đổi chiều
Rượu chè be bét, bớt chiều chuộng nhau.

Giáng Kiều bảo: Khuyên lời đạo lý
“Tửu nhập tâm…” nhớ kỹ giùm em
Sinh say, miệng cứ lèm nhèm
Tiên buồn ức dỗi, kệ lem luốc chàng.

Khi tỉnh rượu, Uyên càng hối hận
Biết do mình, Kiều giận bỏ đi
Chán đời định phá xuân thì
May thay nàng hiện xoá tì vết xưa.

Qua giông bão, gió mưa lại ngớt
Hạnh phúc về, sinh một bé trai
Chân Nhi tên trẻ thơm đài
Bi bô cười khóc thắm lai láng nồng.

KẾT

Kiều lại bảo: Chồng ơi, luyện phép
Tu tiên cùng độn giáp, bói xăm.
Uyên chịu lời, học rất chăm
Chẳng bao lâu đã thẳng tăm tắp nghề.

Giữa loan phòng yên bề hoa chúc
Cõi thanh bình hạnh phúc tràn dâng
Nâng khăn sửa túi ân cần
Vợ chồng tương kính, vọng ngân nga hò.

Rồi một hôm dặn dò con trẻ
Ở dương trần, bố mẹ về tiên
Cùng nhau cưỡi hạc thăng miền
Dệt nên tình sử giữa miên man đời.


Nay đọc lại duyên ngời tiên-tục
Thấy Uyên-Kiều chuyện cực kỳ hay
Vần thơ thêm thắt tỏ bày
Những mong khuây khoả một vài trống canh…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét