Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2019

HẠ VỀ



HẠ VỀ...

Giao mùa mấy độ đã tàn Xuân
Hạ đến xôn xao nắng lại Gần
Phượng vĩ bên đường bông hé mở
Ve sầu hoà khúc tiển xuân Sang


Hỡi người xưa cũ ở phương Nao?
Sóng biển hôn bờ nước cuốn Cao
Có thấy dậy lòng bao thổn thức
Đầy vơi nỗi nhớ đến cồn Cào?


Ngoài khơi dồn sóng tạo thanh Âm
Nước biển vỗ lên bọt trắng Ngần
Bờ cát ngày xưa em dạo bước
Miên man khuấy nước ướt đôi Chân


Đêm về trời biển lắm vì Sao
Thiếu vắng một ngôi chợt ngẹn Ngào
Đợi mãi bao giờ em trở lại
Biển đêm lại sáng đủ ngàn Sao


Con đường mùa ấy phượng đơm Bông
Đỏ rực chân mây những sắc Hồng
Chờ đợi người về chiều tỏa bóng
Nắng hè rợp mát nỗi lòng Trông...


Bờ biển Nha Trang nắng Hạ buồn
Nổi niềm tâm sự chạnh lòng vương
Bóng Hồng sang bước về bên ấy!
Bỏ lại thuyền côi chẳng bến nương.

HẠ CHIA XA.

Hạ về cùng phượng nhớ trường xưa
Bạn cũ thân thương tuổi học trò
Vong quốc nỗi sầu Người viễn xứ
Băy chừ trông đợi vẫn chia xa.

Nha Trang vẫn Hòn Chồng cao chất ngất Vẫn Tháp Chàm rêu mọc tận nghìn thu Vẫn cây cầu Xóm Bóng đẹp nên thơ Đâu cô bé tóc thơm mùi biển mặn ?

Giờ chỉ còn những tháng ngày xa vắng Nghe hoang vu tê tái lạnh tâm hồn Con dã tràng se cát giữa cô đơn Đêm lộng gió gót chân sầu viễn xứ.

” Nhắn ai viếng cảnh Nha Trang
Muốn tìm dấu cũ thì sang Tháp Bà
Muốn trông trời biển bao la
Con thuyền nho nhỏ bơi ra Hòn Chồng…”

(ca dao)

Nha Trang vẫn Hòn Chồng cao chất ngất
Vẫn Tháp Chàm rêu mọc tận nghìn thu
Bên cây cầu Xóm Bóng đẹp nên thơ
Đâu cô bé tóc thơm mùi biển mặn ?

Giờ còn lại những tháng ngày xa vắng
Nghe hoang vu tê tái lạnh tâm hồn
Con dã tràng xe cát giữa cô đơn
Đêm lộng gió gót chân sầu viễn xứ.

- Cầu Xóm Bóng NT.
NHA TRANG NGÀY THÁNG CŨ

Huỳnh Nương _ * Mùa Hạ xưa đong đầy nỗi nhớ Ký ức buồn muôn thuở khó quên ...?!.* Đông Lợi Long
MÙA HẠ BUỒN.
* Mùa Hạ xưa đong đầy nỗi nhớ Ký ức buồn muôn thuở khó quên ...?!.* Kẻ tha phương mãnh đời ôn lại Khoảnh thời gian khó xoá niềm riêng

Huu Anh Vu
Tuyệt vời thơ rất hay cảm ơn thi nhân.

Đông Lợi Long
TẬP TỄNH LÀM THƠ

Gẫm mình phải cố học làm thơ
Nên đã ngâm nga chữ lựa hờ
Niêm luật gieo vần sao chớ vấp
Tám câu bảy chữ nhớ gom tròn
Thử nghề âm luật hơn trăm cách
Nhưng vẫn còn cho ở mức trò
Giữa chốn thi nhân đông đủ cấp
Theo đòi cứ lại mãi lần vô

Dương Ánh Sóng đưa thuyền xa viễn xứ Lòng người tựa áng mây trôi Đường xa gập gênh gian khó Ngày về biển biệt xa xa Đông Lợi Long VƯỢT THOÁT
Vượt biển chiếc thuyền trôi viễn xứ Ngoái nhìn quê Mẹ phủ mây đen Biển khơi dậy sóng nhiều gian khó Biền biệt phương xa mãi lụy phiền.

Dương Ánh Đất mẹ ngàn năm mưa lũ cuốn Trong lòng còn lại đá và xương Xa khơi chí lớn lòng nung nấu Ngoảnh mặt phong sương đă bạc đầu Hỡi ơi đất mẹ... ngày về.... Đông Lợi Long Hỡi ơi đất mẹ... ngày về... QUÊ MẸ ĐIÊU TÀN
Đất Mẹ đã, đứng bên bờ nước Lũ Ngó lên trên, toàn một đám hại Dân Đồ súc vật, vẫn lòng lan dạ Thú Tự bao đời, luôn bán nước cầu Thân
Rời tháng bảy, tôi đi ngang qua phố Trên sông Hương không thấy một con đò Qua Gia Hội những ngày thơ, dòm ngó Nước Hương Giang, muôn thuở vẫn không lo.
Lòng đất Mẹ, biển núi sông nhiểm Độc Xương cốt người, với đất đá cằn Khô Rời quê Mẹ, phải mưu sinh khó Nhọc Ngoảnh mặt nhìn, da thịt Mẹ ở Mô.!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét