BÂY CHIM TAN TÁC LÌA TỔ.
QUÊ MẸ THƯƠNG NHỚ.!
Quê tôi đó bên sông chiều trở lạnh
Gió đông về, rét buốt mảnh thân côi
Chiều chợt buồn khi còn mãi xa xôi
Hình bóng Mẹ giờ đây tôi hồi tưởng
Ra đi lúc, gió còn, đang chuyển hướng
Lòng thẩn thờ mãi miết vướng gót chân
Từng bước đi xiêu vẹo ước lại gần
Tâm trạng đó, xóa mờ, dần tâm khảm
Mẹ tôi đó tháng ngày đơn chiếc lắm
Bếp lửa chiều vương khói xám thôn cao
Canh ruột bầu mắm ruốc chạo râu tôm
Sống đạm bạc, qua ngày bao gian khó
Để dành dụm thăm nuôi con lao khổ
Ngày trở về cao nguyên phố mù sương
Tin Mẹ hiền từ biệt quá đau thương
Chân vẫn bước, nghiên xiêu nương liếp chắn
Nhà mở cửa sao bốn bề im vắng
Nhà tôi đây giờ đã vắng bóng người
Tấm liếp thưa ngăn cản gió che Người
Con chó Mực nhìn chăm người chủ cũ
Mẹ tôi đó.! Nằm im lìm như ngũ
Trên mắt còn, giọt lệ của nhớ mong
Lời ru con qua năm tháng vấn vương
Trong ký ức, niềm tiếc thương mãi nhớ
Quê hương Mẹ.! Nỗi buồn đau lìa bỏ…
Mảnh đất nghèo đã che chở chúng ta
Biết bao điều khi nhung nhớ lìa xa
Sống xứ lạ nổi lòng ta trống vắng
Nhớ về Mẹ với tình yêu lai láng
Sữa Mẹ hiền những ngày tháng nuôi con
Ngày ra đi lòng tíếc nuối cô đơn
Thương nhớ Mẹ vọng đầu non nguồn suối
Nhớ hình ảnh buổi quây quần cơm tối
Bếp lửa Hồng đùa gió thổi nhá nhem
Gia đình ơi.! Nơi nuôi lớn tôi lên
Mẹ vẫn mãi, tạo con thêm sức mạnh
Lời Mẹ dạy luôn bên con sát cánh
Giúp cho con trong hoàn cảnh xa nhà
Nơi quê người vùng đất khách đường xa
Sống xứ lạ.! Suốt đời ta nhớ mãi...
TIẾNG GỌI "MẸ".
Biết gọi Mạ, tiếng đầu đời tôi nói
Cùng tiếng cười dẫn đưa lối ngọt ngào
Ở trong tim, luôn đầy ắp biết bao
Một chữ Mẹ đã thấm vào tâm tri
Ôi chữ Mẹ, sao thân thương quá đỗi
Nhẫm trong đầu nghe ngập lối dâng cao
Ðọc chữ Mẹ chợt thấy lòng rung động
Lòng Mẹ hiền như những khúc ca dao
Gọi tiếng Mạ thấy ấm lòng khôn tả.
Mắt long lanh như sáng cả không gian
Tay mân mê và luôn chỏi hai chân
Miệng con trẻ tiếng cười vang trong trẻo
Tiếng gọi Mẹ, bỗng oà trong mừng rỡ
Chữ đầu tiên bập bẹ lối vào đời
Qua ngày tháng con lớn dần như thổi
Năm canh dài câu hát Mẹ à ơi.!.
Trời trở lạnh trách lửa than mẹ quạt
Giữ ấm thân trên chiếu vạt con nằm
Nóng đêm về, mo cau phẩy thâu canh
Khi con sốt, mẹ phải chăm, theo dõi
Những đêm lạnh mẹ ủ nồng con ngủ
Nóng trưa hè Mẹ quạt chẳng ngừng tay
Con đau ốm, Mẹ nhiều đêm thức trắng
Lòng thương yêu trời biển đủ đong đầy
Mẹ thầm khóc vì thương con đau ốm
Nhưng mẹ cười, khi con sớm bước đi
Nhường con ăn, mẹ luôn chẳng ngại gì
Mong con khỏe cho đến khi khôn lớn
Mẹ lặng khóc theo nỗi đau con trẻ
Lòng mẹ vui nhìn con bước vững vàng
Mẹ chịu đói dành cho con no đủ
Vì thương con Mẹ nặng gánh gian nan
Ôi từ Mẹ, thật bao la trời biển
Mẹ âm vang, loan truyền tiếng thơm danh
Gọi Mẹ ơi.! Như sóng lặng biển xanh
Trời giông tố, nhưng âm thanh lắng đọng.
Ôi chữ Mẹ lớn như trời và biển
Chỉ một âm nhưng tiếng Mẹ thiêng liêng.!
Con gọi Mẹ nghẹn ngào trong cuộc sống
Dẫu buồn vui chẳng có lúc nào quên...
- BÂY CHIM TAN TÁC LÌA TỔ.
Bùi Thủy
Thơ hay thương cảm người con tha hương nhớ Mẹ hiền, cảnh đàn chim tan tác buồn thương nhớ.
Đông Lợi Long
Cảm ơn Bùi Thủy, mong tình thương đong đầy trong mùa báo hiếu...
CẢNH cũ bây chừ thành quá khứ
ĐÀN con xa xứ nhớ quê hương
CHIM Quốc rời tổ bay khuất bóng
TAN nhà nát cảnh, quả đau thương
TÁC hại cơ đồ bao gấm vóc
BUỒN thay dân tộc phải điêu linh
THƯƠNG xót con dân giờ viễn xứ
NHỚ về cảnh cũ, vấn vương mình...
THƯƠNG lắm làm sao con kể xiết
CẢM ơn.! Yêu mến, mẹ cùng cha
NGƯỜI đã ra đi, về cát bụi...
CON đường vĩnh cửu mãi từ đây
THA phương cảm nhân thấy lòng đau
HƯƠNG vị tình quê mãi dạt dào
NHỚ thương đong đếm qua ngày tháng
MẸ ở chốn nào? với ánh sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét