TÌNH VỚI HUẾ
Thành phố nớ.! khi mô em trở lại
Huế ngàn năm như Huế mãi bây chừ
Em Huế xưa lòng e ngại vu vơ
Để xứ Huế luôn mãi chờ mong đợi
Huế cùng tôi lầm lũi dưới cơn mưa
Đâu kỷ niệm còn thơm mùa phượng cũ
Em lúc nớ môi trầm hương tóc gió
Tôi ngày xưa bối rối cứ đợi chờ
Hương giang ơi! Thương lắm những chuyến đò
In hình bóng soi hình mờ trên nước
Bay tà áo vạt sau chiều gió ngược
Tim bồi hồi ánh mắt gợi làm quen
Huế mô chừ, vắng bặt bước chân chim
Tôi ngơ ngẫn mãi đến tìm Vỹ Dạ
Biết không em giữa trời xuân xứ lạ
Nghe vọng từ Thiên Mụ nhã hồi chuông.
29082019
MẮC CỞ
Người ở mô, răng mà kỳ dữ rứa
Giờ ra chơi cứ ngó miết người TA
Và reo lên khi thoáng thấy đi QUA
“Người chi mô mà vô duyên rứa hỉ
Trao bì thư, rồi hấp tấp bỏ ĐI
Ờ thương lắm, nhớ làm CHI sầu MUỘN
Về ba mạ, biết ri la, ai MUỐN.
Tụi bạn lầm “răng rồi MỚI rứa O”
“Mắc cớ chi, theo người ta cho mệt
Người răng mà ưa lẽo đẽo làm ĐUÔI
Lỡ một lần như rứa cũng vui VUI
Nhưng ngày mai, thôi đừng theo nữa hí!”
(15-11-1987) NGÀY RỜI QUÊ HƯƠNG
Tiếng "Quốc Quốc", trong lồng, Sầu ủ RŨ
Mười hai Năm (1), dòng lệ, CỨ trào TUÔN
Sống lao Tù, "lớn nhỏ" (2), Vẫn kêu THAN
Kiếp đày Đọa, đắm chìm, DĂNG bóng Tối
Nổi lo Sợ đêm trường Ngồi thao THỨC
Phải ra Đi, quyết chí, DỨT lìa NGAY
Quê hương mình đói rách kiếp lầm THAN
Bị khủng Bố Mõi mòn THÂN rỉ Sét
Tháng mười Một, mười lăm, Năm tám BẢY
Thuyền ra Sông vượt biển, THẤY đêm ĐEN
Lạy trời Cho, HỒNG NGỰ, Bãi lặng YÊN
Bầu trời Tối, thương cho, ĐÊM vượt Biển
Nước non Việt, thân trai Xin tạ TỘI
Cha Mẹ Ơi.! hiếu đạo, LỖI phận CON
Mong vợ Hiền, bền chặt Giữ sắt SON
Để tâm Lặng, giữa ngay, CƠN giông Bảo
Mái tóc Bạc cuối đời Thân trôi DẠT
Bán cầu Xa, khuất nẻo NÁT tâm CAN
Cả quê Hương, nhuộm đỏ Kẻ bạo TÀN
Lòng đau Xót nước mắt CÀNG tuông Chảy
Khi chớp Bể mưa nguồn Gieo tan TÓC
Mây phương Đông bao phủ GÓC trời NAM
Ngày ba Mươi tháng tư Ấy bảy LĂM
Người Nam Việt trở thành DÂN vong Quốc
Ngày từ Giả cuộc đời Nơi xứ LẠ
Chẳng bao Giờ nhìn thấy LẠI quê HƯƠNG
Được sinh Ra, quê Mẹ, Chết tứ PHƯƠNG
Nổi đau Xót ngập tràn THƯƠNG dân Việt
- (1) 12 năm (1975 - 1987)
- (2) Trại tù khổ sai nhỏ. Trại tù lao động lớn
Sau khi ra trại tù, vượt biên, đến các trại tỵ nạn Longgiai, Phanat Nikhom Thái Lan, Bataan Phi Luật Tân (21-11-1987 đến 9-2-1989)
- (15111987 - 15112019)
CHỜ MỘT NGÀY MỚI
Bốn mươi bốn, năm trời ta trông Ngóng
Chờ một ngày "cõi vể" Chốn quê Hương
TỰ DO ư? .....thời gian quá thê Lương
VIỆT NAM đó.! Vẫn nhớ Thương miên viễn
Đất nước ấy, trải qua ngàn dâu Bể
Máu anh hùng thắm đẫm Để TỰ DO
Linh hồn thiên sông núi cứu dân Cho
Chúng rước giặc về xới Đào mả tổ.
Nhưng lớp trẻ co mình trong đêm Tối
Bao khổ đau chồng chất Chốn dân Oan
Uất nghẹn đầy trong khoé mắt trào Dâng
Chúng cướp đất, suốt đời Dân sinh sống
Thời Năm Bốn, dân Bắc Buồn bỏ Xứ
Đến Bảy Lăm nam bắc Rũ vượt Biên
Vì quê hương bị phủ một màu Đen
Vấy toàn máu, đỏ đen Trên đất Việt
Chim mất tổ hoảng kinh bay tứ Tán
Ngóng ngày về chốn cũ Tận trời Đông
Trong tự do, dân chủ của ước Mong
Ôi.! Hạnh phúc... ngày về Trong đổi mới...
15112019
HOÀI NIỆM
Gởi cho đời hay giữ lại bên ta
Từng nỗi nhớ thuở chênh chao năm tháng
Chôn hoài niệm cho nỗi đau quên lãng
Hay thả vào từng tia nắng hạt mưa?
Cơn gió lùa làm se lạnh cỏ hoang
Cố nương nhẹ từng bước chân hoài niệm
Lối mòn cũ có còn ai để kiếm
Mãnh trăng côi thẩm lặng đếm từng sao
Cố nhân ơi.! đường rẽ lối chia đời
Giây phút nhớ... câu thơ thời, làm bạn
Dấu chân bước bụi vô tình xoá nhạt
Ta còn gì để giữ lại cho nhau
Ánh bình minh rãi tia sáng sắc màu
Ta quên phắt tim tần ngần ngơ ngác
Nên đôi lúc ngỡ như mình thất lạc
Men lối về - luôn khao khát hồn thơ...
KẺ LỮ HÀNH CÔ ĐỘC
Như sỏi đá, mồm câm luôn nín lặng
Lỳ cho đời, vạn dặm nắng cùng sương
Dòng xanh rêu ngày cũ bước chân vương
Nuôi giấc mộng, Kinh Kha (1) thường hay nhắc!
Như chiếc lá tàn thu, luôn run rẩy
Ngắm phù sinh héo hắt, quẩy thân gầy
Đùa với trăng viễn xứ gió đưa mây
Chum trà đạo thơm hương, ngày xưa cũ
Như là thật, như là tranh hư ảo
Kiếp thiên di mấy bận áo thay màu
Thân lữ hành cô độc, nhói lòng đau
Đời cô lữ dặm trường. "Đâu"! dừng bước?
(1) Kinh Kha đã ám sát Tần Thủy Hoàng nhưng bất thành.
SẮC HỒNG MÙA XUÂN
Trời buông nắng, xuân yêu thương về Gọi
Âm ấp đầy, ngày tháng Đợi mây Cao
Hoa cười tươi, ướp hương vị, ngọt Ngào
Hồng Đào ngát, thoảng thơm Toàn mùi phấn
Sắp qua hết, tiết thời Đông lạnh Giá
Để đền bù trời đất Đã cùng Ta
Cho thế gian ơn mưa thuận gió Hòa
Cho đất đá tình trổ Hoa muôn thuở
Nơi khoảng trống, cho buồng tim mở Ngõ
Những bàn tay của nắng Đổ qua Hồn
Cho mãnh đời xanh mượt nẩy mầm Thơm
Từng cung bậc quyện vào Đời trầm bổng
Đời yêu dấu, muôn phương, mùa gió Lộng
Xuân cận kề khoe môi Đọng tình Yêu
Khoảng lặng chìm đâu mất bóng cô Liêu
Hoa lá cỏ, nắng hồng, Chuyền tay nắm
Cùng với gió nghe lòng xuân phơi Phới
Hồng tô son cùng áo Mới xuân Tình
Không gian hồng, kết tinh đọng lung Linh
Chào xuân mới, cùng niềm Tin hạnh phúc.
TRỞ VỀ TRO BỤI.
Người đã khuất, trần gian nay vắng Bóng.
Ngàn thông reo vào khoảng Trống không Gian.
Cõi vĩnh hằng giờ ẩn hiện âm Vang
Bóng liễu rũ trong đêm Tàn tục lụy.
Hồn siêu thoát, xác trở về tro bụi
Một kiếp người lầm lũi giữa trần Gian
Đi vào đời bao cảnh khổ gian Nan
Bàn tay rrắng một ngày nào nhắm mắt
Chẳng gì lạ.! đời đi qua bước ngoặt
Giữ cho mình lòng son sắt thủy Chung
Trọn nghĩa tình đế bày tỏ lòng Trung
Ở một chốn giờ vô cùng thanh thản
Đường lựa chọn đời nào ai biết Trước.!
Khi ra đi níu kéo Được nữa Sao?
Với niềm tin lòng xác tín biết Bao
Là định mệnh số phận Nào vượt thoát
Ngày đưa tiễn trong lòng nghe trống Trải
Luôn cho đời giữ trọn Mãi yêu Thương
Đế giận hờn hãy buông xả nguồn Cơn
Đời nhân ái hãy mở lòng Thông thoáng
Tiễn người đi hay ta tiễn chính Mình
Đời ngắn ngủi kiếp nhân Sinh mờ Lối
Đừng hờ hững, hãy quay đầu nhìn Lại
Thức tỉnh đi, cho sớm Trọn nghĩa tình.
Một mai đến, thân ta về cát Bụi
Chẳng còn ai để thổn Thức bồi Hồi
Nhớ đến người quá vãng mà ngậm Ngùi
Trong giá trị làm phận Người chẳng có!
NỔI LÒNG BIẾT TỎ CÙNG AI?
Nổi niềm ấy, ngập tràn trong mọi lúc
Giấc mộng xưa luôn thôi thúc bên tai
Phải cam lòng vì sỏi đá đường dài
Ngàn năm sẽ, nhìn tương lai bế tắt!
SẮC HỒNG MÙA XUÂN
Trời buông nắng, xuân yêu thương về Gọi
Âm ấp đầy, ngày tháng Đợi mây Cao
Hoa cười tươi, ướp hương vị, ngọt Ngào
Hồng Đào ngát, thoảng thơm Toàn mùi phấn
Sắp qua hết, tiết thời Đông lạnh Giá
Để đền bù trời đất Đã cùng Ta
Cho thế gian ơn mưa thuận gió Hòa
Cho đất đá tình trổ Hoa muôn thuở
Nơi khoảng trống, cho buồng tim mở Ngõ
Những bàn tay của nắng Đổ qua Hồn
Cho mãnh đời xanh mượt nẩy mầm Thơm
Từng cung bậc quyện vào Đời trầm bổng
Đời yêu dấu, muôn phương, mùa gió Lộng
Xuân cận kề khoe môi Đọng tình Yêu
Khoảng lặng chìm đâu mất bóng cô Liêu
Hoa lá cỏ, nắng hồng, Chuyền tay nắm
Cùng với gió nghe lòng xuân phơi Phới
Hồng tô son cùng áo Mới xuân Tình
Không gian hồng, kết tinh đọng lung Linh
Chào xuân mới, cùng niềm Tin hạnh phúc.
KIẾP NGƯỜI
Năm tháng Qua rồi, ta Mãi còn ĐI
Đi đã Bao lâu giờ ĐÂY mỏi MỆT
Vẫn chỉ Loanh quanh hai Đầu cách BIỆT
Tối sáng Ngày đêm cho KIẾP con Người
Ngàn dặm Cách xa, hết Còn quay Lại
Số phận Không may với Những đọa ĐÀY
Mùa xuân Đã qua, rồi Tàn mùa Hạ
Thu đến Rồi đi đông Lại từ ĐÂY
Mây phủ Ngang đầu, đuổi Nắng trên VAI
Lang thang Bước chân mờ PHAI dĩ VÃNG
Mảnh đời Vụt qua vội Vàng buồn CHÁN
Nhưng vẫn Bên ta dáng PHẬN con Người
”Mưa rơi Bên nầy, lại Nhớ bên KIA
Trên hai Cánh vai vương Từng hạt Nhỏ
Thời gian Vô biên chưa Ngày trở Lại
Chẳng biết Tìm đâu là Chốn quê NHÀ
Sống ở Trời tây nhớ Chốn trời TA.
Vô lượng Tháng năm xót XA viễn XỨ
Vô biên Lặng yên niệm "Tâm vô TRỤ"
Danh lợi Đời nầy, mọi THỨ do Ta.
Đường vòng Chạy quanh, một Đời khổ Lụy
Phú quý Đi rồi tiếc Nuối bơ VƠ
Từng người Đã qua tới Gần mộ Huyệt
Phủ kín Thân gầy nơi Chốn hoang SƠ
"Vọng ngã" "Ước mong", trần Gian nặng GÁNH
Gió rét Đêm đông, buốt LẠNH thân "CÔI"
"TA" tiếp Chân đi trả Nợ cho ĐỜI
Tháng năm Đã qua, thôi RỒI "mộng Tưởng"
ĐỜI KHÔNG NHƯ LÀ MƠ.!
Ta chẳng phải có quá nhiều định kiến
Vì cuộc đời lắm vai diễn thật hư
Qua thời gian ta mới hiểu từ từ
Đời là thế đâu đẹp như ước mộng
Có lắm lúc lòng nổi trôi trống rỗng
Như cuộc tình phút chốc bỗng rời xa
Dù yêu nhau luôn thắm thiết mặn mà
Khi chấm dứt tình yêu là đau khổ
Sống thực tế sẽ không còn hụt hẫn
Làm cho ta thấy phấn chấn vui hơn
Đời dạy ta nên bỏ bớt giận hờn
Để ánh sáng mở ra trong đêm tối
Hãy sống thật để ngăn điều phạm lỗi
Bởi cuộc đời không thể ví như mơ
Cứ xem ta như là kẻ dại khờ
Mà vui vẻ dệt vần thơ ca ngợi
BẰNG LÒNG VỚI PHẬN SỐ.
Trong mọi người vẫn còn lắm luận suy
Những nhận xét, có phần tuy khác biệt
Tùy góc độ, nên cách nhìn hơn thiệt
Điểm tô son cho trọn nét thương yêu
Tàn cuộc chơi lại chìm đắm lặng thinh
Mì̀nh ta giữa với thân hình chao đảo
Nổi cay đắng cỏi ta bà buồn não
Cứ bằng lòng với phận số con người
Khi tàn cuộc ta luôn cười mãn nguyện
Mất hay còn, đi hay đến… tùy duyên
Lấy buồn vui lời thơ quyện ngâm lên
Đừng vướng bận với ưu phiền chợt đến
Thân lữ khách sau cuộc chơi thầm lặng
Qua bốn mùa, trời mưa nắng chuyển giao
Gió từng cơn thổi giá buốt len vào
Hồn câm nín những lao xao vụn vỡ
01122019
THU ẢM ĐẠM
Cây trần Trụi, khi lá Vàng, rơi RỤNG
Gíó nâng Niu, khi chạm ĐỤNG cỏi VỀ
Mặt đất Mềm, với huyệt Lạnh tái TÊ
Phủ đầy Xác, lá rơi VỀ lòng ĐẤT
Luồng gió Thổi, gom lá Vàng chồng CHÂT
Tan tác Rơi, khi lìa MẤT, khỏi CÀNH
Thì thầm Nghe, tiếng xào Xạc nhẹ NHÀNG
Trải trên Đất, dẫm nát TAN, thân xác.
Thu vàng Lá, như sắc Màu, rỉ SÉT
Với thiên Nhiên, mùa lá CHẾT, ra ĐI.
Đúng chu Kỳ, lìa thân Gốc, rụng RƠI
Thu đã Đến, mùa hè RỒI biến MẤT.
Thu vương Vấn làm thi Nhân, say NGẤT
Sương mù Rơi, gieo giăng MẮC, vần THƠ
Giọt mưa Thu, đêm thấp Thoáng phủ MỜ
Gió mơn Nhẹ, lá vàng CHỜ, rơi rụng
ĐỊNH MỆNH
Cây xơ Xác, lá vô Tình, rơi RỤNG
Khi lìa Cành, vì hình DÁNG đổi THAY
Cỏi trần Gian thật lắm Chuyện không HAY
Phải chấp Nhận, không hề XOAY chuyển ĐỔI
Chuyện trời Đất, luật vận Hành sớm TỐI
Tháng năm Qua, cùng đi TỚI ngày MAI
Cảnh rời Nhau, trong khoảnh Khắc chia TAY
Cây xa Lá, giờ phút GIÂY đã Định
27092019
MÙA THU CÂY VÀ LÁ
Vào ngày cuối, trời mùa thu nhạt NẮNG
Chiếc lá vàng ngồi thầm LẶNG buồn THIU
Gió heo may trôi lãng đãng dập DÌU
Lá run sợ nên nâng NIU cây mãi...
Cây ngước mặt, nhưng lạnh lùng chịu ĐỰNG
Lòng mãi đau, mà vẫn ĐỨNG trơ GAN
Xa lá rồi cây xơ xác điêu TÀN
Thân trơ trụi chờ thu TÀN đông đến
Chiếc còn lại, màu úa vàng thiếu MÁU
Cây níu trì bằng giọt MÁU cuối CÙNG
Đêm vội qua lá bị gió hất TUNG
Lòng tê tái, cây ngỡ NGÀNG, chua xót
Lòng uất nghẹn, cây không lần cố GIỮ
Lá trôi đi gió vẫn CỨ đuổi THEO
Tạo thanh âm hòa lẫn với suối REO
Khi lá chết, đã mang THEO sầu hận
Nhưng suốt đời lá nào có, biết ĐÂU.!
Cây thức trắng trong đêm THÂU gió TRỞ
Luôn cố sức nhọc nhằn từng hơi THỞ
Nhưng vẫn đâu làm xoay TRỞ duyên trời
Chết tâm hồn, đông khơi nỗi, vơi LÒNG
Cây đơn lẻ một mùa KHÔNG, bóng LÁ
Tình sâu thẳm, giấu trong lòng băng GIÁ
Ôm nỗi Buồn muôn thuở HÁ, thành đôi
Thế gian cười, chuyện tình mãi chia PHÔI
Cây và Lá một cặp ĐÔI dang DỞ
Người thương lá, họ cho cây cách TRỞ
Ai thấu cho định mệnh CỐ an bài!
HOÀNG HÔN TRONG MẮT EM
Bởi em giấu, hoàng hôn, trong đáy Mắt
Nên ráng hồng chiều xuống Thật ngu Ngơ
Để màn đêm phủ lấp kẻ dại Khờ
Ai.! đêm ấy, tương tư Mờ tâm trí?
Bởi em giấu, hoàng hôn từ dạo Ấy
Nên tháng ngày, đã đánh Mất tuổi Thơ
Thả gió mưa, ập đến thổi dạt Bờ
Để lạc mất, ánh dương Mơn trớn gió
Bởi em giấu, hoàng hôn ngày ly Biệt
Rồi một mình rảo bước Giết cô Đơn
Qua tháng năm bầu bạn với đất Trời
Hoàng hôn xuống đắm chìm Rời ánh mắt
Bởi em ngước, nhìn ai màu mắt Đó
Lúc chiều tà, mờ ánh, Rõ hoàng Hôn
Đêm xuống dần em khóc dạ héo Hon
Mắt đẫm lệ...! đôi môi, Ôi !!! hờ hững!
Buổi hoàng hôn nơi xứ Người
15042019
CẢM ƠN ĐỜI.
Trong cuộc sống, cho tôi nhiều tình Bạn
CHIA XẺ nhau lúc hoạn Nạn khó Khăn
Cùng vượt qua những gian khổ nhọc Nhằn
Giúp phai nhạt bao vết Hằn dĩ vãng.
Cảm ơn đời với ngày tháng cho Tôi
NỘ, ÁI, Ố (*) mà trên Đời khó Tránh
Bao phiền lụy lắm buồn vui chóng Vánh
Những khó khăn chẳng xa Lánh rời nhau.
Đời thông suốt giúp cho tôi sánh Bước
Với trường đời lắm mộng Ước xa Xôi
Rất nhiều lần lệ hờn dỗi phải Rơi
Nhưng Người đó! cho đời Tôi không thiếu.
Đời dẫn dắt cho tôi đây được Hiểu
Bao khó khăn cam chịu Thiếu tình Thương
Những cảnh đời, lắm vất vả vô Thường
Bao khổ lụy khi vấn Vương tình ái.
Trong thế sự đã cho tôi ngây Dại
Được anh yêu và chỉ Mãi yêu Anh
Trao nhớ thương với tất dạ chân Thành
Niềm ao ước, lòng chứa Chan hy vọng.
Cảm ơn lắm đã cho tôi chọn Lựa
Một bờ vai làm điểm Tựa đời Mình
Chẳng đẹp, giàu, Người chấp nhận hy Sinh
Trao hạnh phúc cùng niềm Tin lẽ sống.
Cảm ơn Bạn cho tôi nhiều khát Vọng
Những đam mê... những mơ Mộng vu Vơ
Chút vô tư hòa lẫn chút dại Khờ
Thêm cảm xúc....cháy hồn Thơ lãng mạn.!
(*) Giận, thương, ghét
SỐNG.
Ta hãy sống, một cuộc đời bình dị.
Giữa dòng đời, đầy cám dỗ thị Phi
Bao gọi mời, nhưng bình thản bước Đi
Thì cuộc sống, chẳng việc gì vướng bận
Đời sẽ khổ, khi ta luôn thù hận
Hận một người, sẽ vướng bận trăm Năm
Đời ngắn ngũi, yêu thương còn chưa đủ
Hận một người, bao phiền muộn hờn Căm
Buông bỏ đi, những oán hận căm Thù
Là thoát khỏi, đám mây Mù tâm Trí
Sống hỷ xả, đó là điều chân Lý
Đời sẽ vui, khi suy Nghĩ hạnh thông
Đời vô thường, sắc sắc lại không Không
Bao chồng chất buồn vui Lòng chao Đảo
Đời trĩu nặng, khi gánh gồng phiền Não
Biết xả buông, sẽ khô Ráo nỗi đau
Sống nhẫn nhịn, không phải là nỗi nhục
Vì yêu đời, lắm lúc phải cho Qua
Hơn thua chi, để cuộc sống bất Hoà
Đời biết nhẫn, là nhìn xa trông rộng
Trong cuộc sống, cũng đừng nhiều mơ mộng
Vì cuộc đời, không giống những giấc Mơ
Bị dối lừa, qua tiếng hát vần Thơ
Sống thực tế, để trưởng thành hơn nữa.
QUÊN LÃNG
Hãy rũ bỏ, những chuổi ngày đau KHỔ
Để tương lai luôn rạng RỠ nụ CƯỜI
Ánh bình minh luôn tỏa sáng muôn NƠI
Sống cho phải mong ơn TRỜI ban phước
Khi vấp ngã đừng quá lo bạn NHÉ
Hãy đứng lên giúp bạn SẼ kiên CƯỜNG
Hãy nhìn về, phía trước với yêu THƯƠNG
Luôn rộng mở những con ĐƯỜNG trước mắt
Nếu ta đã, một đôi lần lầm LỖI
Hãy sửa sai để chuyển ĐỔI "vuông TRÒN"
Bỏ qua đi không toan tính thiệt HƠN
Tâm thanh thản, nên cô ĐƠN biến mất
Đừng khóc giận, vì sai lầm lần NỮA
Sẽ có ngày, luôn có CỬA đón MỜI
Đừng bao giờ phải tuyệt vọng hận ĐỜI
Mà luôn nghĩ, những đẹp TƯƠI sắp đến
Quên quá khứ, hãy xích gần hiện TẠI
Bao niềm vui.! cớ sao PHẢI đau BUỒN
Mạch nước còn luôn chảy mãi từ NGUỒN
Nên ta hãy, tự mình LUÔN thay đổi
Ánh bình minh luôn tỏa sáng muôn NƠI
Sống cho phải mong ơn TRỜI ban phước
Khi vấp ngã đừng quá lo bạn NHÉ
Hãy đứng lên giúp bạn SẼ kiên CƯỜNG
Hãy nhìn về, phía trước với yêu THƯƠNG
Luôn rộng mở những con ĐƯỜNG trước mắt
Nếu ta đã, một đôi lần lầm LỖI
Hãy sửa sai để chuyển ĐỔI "vuông TRÒN"
Bỏ qua đi không toan tính thiệt HƠN
Tâm thanh thản, nên cô ĐƠN biến mất
Đừng khóc giận, vì sai lầm lần NỮA
Sẽ có ngày, luôn có CỬA đón MỜI
Đừng bao giờ phải tuyệt vọng hận ĐỜI
Mà luôn nghĩ, những đẹp TƯƠI sắp đến
Quên quá khứ, hãy xích gần hiện TẠI
Bao niềm vui.! cớ sao PHẢI đau BUỒN
Mạch nước còn luôn chảy mãi từ NGUỒN
Nên ta hãy, tự mình LUÔN thay đổi
TIẾNG KHÓC NỤ CƯỜI
Trong cuộc sống chỉ đôi lần ta KHÓC
Khi chào đời, mẹ khó NHỌC khai SINH
Lúc song thân đi về cỏi vô HÌNH
Rồi sẽ sống, vì thân MÌNH trơ trụi
Ta phải sống! dù tim nhàu héo RŨ
Để cho đời cùng bạn HỮU anh EM
Với nụ cười, bớt ủy mị pha DÈM
Nhìn ngay thẳng, mặc ai XEM chướng mắt
Cười hơn nói, với những người dối TRÁ
Sống hai lòng ngoài mặt GIẢ nghĩa NHÂN
Cười cho qua với những kẻ bất PHÂN
Trộn gia vị thêm mấy LẦN mắm muối
Cười chua chát cho trò đời lắm NỔI
Nhiễu sắc màu lẫn đá CUỘI vàng THAU
Cười hả hê cho cuộc sống lố LĂNG
Đem thật giả nặn nhồi SAI đen trắng
Cười chê chán, lòng hờn ghen oán HẬN
Trước nhu mì sau vạch SẴN mưu MÔ
Giấu giận hờn qua làn nước mắt KHÔ
Luôn dấu mặt, kẻ hồ ĐỒ gian dối.
PLEIKU, NGÀY THÁNG CHẠP...!
Ngày trở lại cao nguyên mùa tháng chạp
Hoa dã quỳ phai nhạt vẫy chào tôi
Chân bước đi trên lối nhỏ bồi hồi
Mắt rười rượi nỗi sầu ôi trĩu nặng
Mình lạc giữa, không gian đầy quạnh vắng
Vạt sương mù ngăn bước cản chân qua
Nhìn hoàng hôn nhuộm tím buổi chiều tà
Cho nhung nhớ ngập tràn ngăn ký ức
Phía trước mặt đường dài xa hun hút
Đằng sau lưng rừng thẳm vực càng sâu
Kỷ niệm xưa héo úa đã nhạt màu
Cơn dông bão nhấn chìm bao thành quách
Gió lay nhẹ đậu vai gầy say đắm
Chút dỗi hờn duyên phận lắm long đong
Chiều cao nguyên buốt giá tận cõi lòng
Giọt lệ nóng vỡ òa trong khóe mắt.
VĐG, Bạn đồng nghiệp
Ngày trở lại cao nguyên mùa tháng chạp
Hoa dã quỳ phai nhạt vẫy chào tôi
Chân bước đi trên lối nhỏ bồi hồi
Mắt rười rượi nỗi sầu ôi trĩu nặng
Mình lạc giữa, không gian đầy quạnh vắng
Vạt sương mù ngăn bước cản chân qua
Nhìn hoàng hôn nhuộm tím buổi chiều tà
Cho nhung nhớ ngập tràn ngăn ký ức
Phía trước mặt đường dài xa hun hút
Đằng sau lưng rừng thẳm vực càng sâu
Kỷ niệm xưa héo úa đã nhạt màu
Cơn dông bão nhấn chìm bao thành quách
Gió lay nhẹ đậu vai gầy say đắm
Chút dỗi hờn duyên phận lắm long đong
Chiều cao nguyên buốt giá tận cõi lòng
Giọt lệ nóng vỡ òa trong khóe mắt.
VĐG, Bạn đồng nghiệp
MÙA ĐÔNG
Trời se lạnh và bầu trời trở xám
Cảnh mưa phùn những ngày tháng bên nhau
Chân bước đi bỏ lại cả đằng sau
Năm sắp hết, rồi tiết xuân lại đến
Giáng sinh xưa ngàn vì sao lấp lánh
Muôn sắc màu Chúa ngự ở trên cao
Trong cái rét mùa Đông tê giá buốt
Nhìn con chiên Chúa chẳng nói lời nào.
Em trang nghiêm đọc lời kinh sám hối
Chắp tay cầu Chúa xá tội vì yêu?
Dáng nghiêng gầy tà áo trắng liêu xiêu
Mái tóc ngắn xuôi chiều bờ vai nhỏ.
Em thánh thiện như thiên thần đứng đó
Miệng thì thầm khe khẽ đọc lời kinh
Anh từ xa đứng lặng lẽ một mình
Góc giáo đường đêm lung linh huyền ảo.
Anh không phải là con chiên mộ đạo
Không yêu Chúa chỉ yêu mỗi mình em
Thánh ca buông, vọng lại mãi trong đêm
Nhìn máng cỏ khát thèm bao mộng ước.
Anh nhớ mãi mùa noel năm trước
Em che đầu mưa bụi ướt bờ vai
Anh đi sau suốt cả chặng đường dài
Cầu nguyện Chúa đừng cho mưa rơi nữa.
Hai bên đường thơm nồng mùi hoa sữa
Ngọn đèn vàng soi đôi lứa trong đêm
Hạnh phúc mình sao quá đỗi dịu êm
Nghe bình yên theo anh từng nhịp bước
ĐÊM ĐÔNG
Chuông vang vọng, từ giáo đường phố núi
Đêm bơ vơ ngày tháng cuối trong năm
Chân vẫn đi cứ mãi bước lang thang
Bất chợt hướng, theo âm vang thánh nhạc
Rồi đưa đẩy theo đèn đường lấp lánh
Dẫn lên đồi sao lóng lánh từ xa
Nhớ Noel nhớ ngày tháng đã qua
Bao kỷ niệm chưa phôi pha ký ức
Trời giá buốt tuyết mùa đông phủ bám
Ánh thêm lên cho thấm đậm không gian
Chúa ban cho, ánh sáng xóa, tối tăm
Xin cứu giúp, kẻ lầm than cơ cực
Người đói rách, cảm tạ ơn thánh Chúa
Noel nầy, cảm thấy quả vui hơn
Ngày Giáng Sinh, bớt lạnh lẽo cô đơn
Vì Chúa ngự trọn vẹn nơi dương thế
Đèn lung linh như ngàn sao chiếu sáng
Thẩn thơ tìm vì sao lạc không ngôi
Thầm thì nguyên cho tim mãi bình yên
Được an bình đêm giáng sinh hiu quạnh
Cũng Noel cũng chuông ngân Mừng chúa
Cũng giáo đường cũng hang đá mùa đông
Cũng thánh ca sao lại nhớ đêm buồn
Dõi mắt nhìn phương trời xa mộng tưởng
Hãy nâng lên tâm hồn cao chút nữa
Nhũ mộc hương tỏa ánh sáng hừng đông.
Đừng nhiều quá vì căng lên dữ quá,
Dồn qua mau cho lún mức hư không.
Đã trong rồi và thanh tao đến sớm
Gom góp tơ để dệt tiếng thơ bay.
Thơ êm êm ca tụng Ngài Giáng thế
Đem công bình giao trọn vẹn đêm nay.
Lạy Chúa tôi, ánh dương cao giá lắm
Xin ban ơn bằng cách sáng thêm lên
Sáng thêm lên cho không gian bớt ẩm
Linh hồn thơ mát rợn với hương nguyền.
MÙA ĐÔNG NHỚ THƯƠNG.
Thuở xưa ấy, yêu mùa đông, tha Thiết
Mây lững lơ, trôi mãi Miết về Đâu?
Khi bên em, cùng nhẹ bước, đã Lâu
Mà gió chẳng, buôn lơi Câu thăm hỏi.!
Rời xa lúc, cảnh hoàng hôn chiều Xuống
Bóng đêm về, lại ước Muốn bền Lâu
Suốt đêm thâu, thầm gọi mãi tên Nhau
Chỉ mong đợi, đêm dài Mau, ngắn lại
Đâu ví được, dòng đời như, nguồn Suối
Nhấp nhô đầu nguồn, êm Cuối nhánh Sông
Chuyện tình yêu, có ai ước, được Không?
Qua trắc trở, giờ sao Lòng, cất bước.
Chiều về muộn, mưa vẫn còn, rơi Mãi
Đông đã về, sao mưa Lại, mãi Rơi
Thu vội đi, sao tình để, phai Phôi
Hàng mi khép, dòng lệ Rơi mặn đắng
Mùa đông đến mây buồn thương ai Hỡi
Mây ngỡ ngàng, mây tình Hỏi đi Đâu?
Nhớ thật rồi, lúc còn thuở, yêu Nhau
Mà kỷ niệm, bây chừ Sau đổ vỡ.!
Còn một nửa nghiêng sầu vào tình SỬ
Hồn lung linh ru tiếng hát cho ĐỜI
Gởi nước mắt gửi niềm đau ngọc NỮ
Rồi ngày qua, ngày qua vẫn rã RỜI...
Chiều thắp sáng nguồn đau chờ sám HỐI
Giấc chiêm bao như héo úa tàn CANH
Theo tiếng gió gửi lời ca buổi TỐI
Thương ngày mai như thương khoảng ngày XANH.
VONG QUỐC HẬN
Người vong quốc, khi tuổi đời, sắp TẮT
Trĩu nặng lòng, khi lìa MẤT quê HƯƠNG
Đến và Đi (1), Trời cách biệt hai PHƯƠNG
Hởi Thượng Đế! hãy đoái THƯƠNG nhân LOẠI
Phép mầu nhiệm, ngưng loài người, sát HẠI
Giết chết nhau, bằng độc HẠI, bất NHÂN
Vì lợi riêng mà bán rẽ lương TÂM
Bởi Tàu Cộng, lòng tham LAM bành trướng
(1) Nơi "chôn dau cắt rốn" & Cõi đi về...ở chốn tha hương
"Tấc lòng cố quốc tha hương,
Đường kia, nỗi nọ, ngổn ngang bời bời." (T.Kiều)
CƠN MƯA NHỎ & VÙNG GIÓ LỘNG
Có những ngày trời quang mây tạnh,
không vướng nỗi buồn cũng chẳng có niềm vui.
Anh lạc lối đi vào cơn mưa Nhỏ
Đường quanh co, chim dấu Mỏ bên Đường
Lời tự tình đẫm ướt những hạt Sương
Xin mưa nhỏ, để được Thương trọn vẹn
Anh mê đắm đi cùng cơn mưa Nhỏ
Thấm ướt vào như biết Tỏ lòng Anh
Ta yêu nhau như mãi chiếc lá Xanh
Vùng gió lộng cho trời Quang mây tạnh.
Em đắm đuối lạc vào vùng gió lộng
Phải tình yêu? Ôi giấc mộng nghê Thường.
Gió thổi xoáy, chân bước dường không vững
Hồn bay cao xin gió mãi đừng Ngừng
Em thích thú đợi từng cơn gió lộng
Buổi chiều hoang nghe rung động tâm Hồn
Gió ơi hãy đến cùng cơn mưa nhỏ
Để tình yêu được mở ngỏ lên Ngôi.
Tặng hiền nội cơn mưa nhỏ
KínhLoan - Tyler phố núi 2015
THƠ CHO CHA...
Chầm chậm Nhé, thời gian Vô tâm QUÁĐể tóc Cha, thêm trắng CẢ nữa RỒIMỗi nếp Nhăn, là mỗi Chặng đường ĐỜICha lam Lũ, để cho CON đỡ KHỔTrong đời Sống, con thơ Cần phải NHỚBên cạnh Con, luôn phải CÓ người CHABuối đầu Tiên, đến lớp Quãng đường XANên cha Cõng, sợ đi XA con MỎI
Rồi cứ thế, thời gian qua rất VỘIGiờ chân con, đã cứng VỚI đường ĐỜILo cho Cha, chân tay yếu lắm RỒIMà phải chống phải chèo VÌ cuộc SỐNGMưa hai tháng ba trăm ngày trời NẮNG
Phải làm quen với cảnh SỐNG đổi THAYÁo nhuộm xanh dãi nắng chuyển thành NÂUChiếc quần cũ in hằn KHÂU mảnh vá
Cha chẳng ngại khi bảo bùng mưa GIÓChỉ mong con không ngại KHÓ nên NGƯỜI
Như thế thôi Cha mãn nguyện lắm RỒICha lo nghĩ chỉ sợ CON hư HỎNGThuyền Cha lái trong cuộc đời biển RỘNG
Đưa con đi, tới những CHỐN gần XAĐến nhiều nơi cuộc sống thắm màu HOAChưa đến đích luôn nhắc CHA gắng sức
Và cứ thế, mãi chìm vào ký ứcHình ảnh Cha sừng sững lúc///// giữa trời///////////Trong tim con vĩ đại nhất trên đờiLà Cha đó không ngoài ai duy nhấtCon là mầm non còn Cha là đấtCon lớn khôn nhờ mạch huyết của ChaCha mang bao vị ngọt của phù saĐể vun đắp cho con thêm cứng cáp
Dìu dắt con trong gió mưa bão tápBan cho con nghị lực hơn ngườiDạy cho con kinh nghiệm để vào đờiVới tất cả những gì Cha được biếtChỉ vì con đời Cha không thấy tiếcChỉ vì con Ba chẳng ngại hy sinhBao công lao dưỡng dục bậc sinh thànhLàm sao trả, ơn Cha cao hơn núi
Đêm nay nhớ, con cúi đầu quỳ gốiBên chân Cha như những lúc còn thơCha xoa đầu nhìn ánh mắt thẫn thờcon bật khóc...vì lòng đau quặn thắtCha muốn khóc nhưng còn gì để khócNước mắt Cha đã khô cạn từ lâuChẳng còn chi trong đôi mắt trũng sâuChỉ còn lại trái tim Cha nóng hổi.
Trái tim ấy luôn ấm tình phụ tử
Bao niềm thương không nói được nên lời
Con mãi khóc những đêm buồn đau khổ
Thương nhớ Cha con nhớ mãi suốt đời
Thơ dễ dãi đóng vai ngườì thảo hiếu
Phải biết rằng, nhìn thấu hiểu của cha
Cha là ngườì có dòng máu trong ta
Lọt lòng Mẹ.! Mà cha đau hơn Mẹ
Mẹ không khóc sao mắt cha ứa lệ
Tình mẹ cha con không thể sánh bằng
Bao nghĩa tình đời cha mẹ sống chung
Trải năm tháng hai người cùng sánh bước
Chính cha ta cũng từng yêu đấy chứNgười mong ta hào phóng được hơn nhiềuĐã bảy mươi rồi , tóc nhuộm muối tiêuBao cay đắng dãi dầu đâu dễ nóiLy rượu thuốc nóng bừng cha chống chọiVới tuổi già lạnh lẽo rút trong xươngAi đã từng đi qua g sướng khổ vui , buồnNhững sum họp, biệt ly, những nụ cười nước mắt,
Xin ngã mũ, đầu cúi chào chân thậtBởi suốt đời đã có một người chaNên bỗng yêu cây chuối lão sau nhà,Đeo buồng trái nặng nề quằn đứng vậyDáng phờ phạc xác xơ tàu lá gãyĐã một lần ta khóc đấy cha ta .Bàn tay mềm dễ làm khổ người ta...Con chưa đủ trưởng thành sai hay đúng
Nhưng con biết bàn tay Ba phải cứngĐể nhặt đi nhọc nhằn vướng chân con.Viết cho cha không có nghĩa trả ơnVì con biết cha chẳng cần đòi hỏiMà con viết bởi lòng mình thôi thúcTừ kính yêu và nể trọng.tình chaLúc nhìn con cha yên lặng đắm sâuLòng thấm đượm tình yêu qua ánh mắt.
Nỗi nhớ Mạ theo thời gian gói Gọn
Nay ùa về như sóng Cuộn mưa Nguồn
Máu trong tim bị nhồi bóp trào Tuôn
Nước với máu nhập vào Sông chảy xiết.
Tự hủy nát lấp xong đời đọa lạc.
Sống nợ trần, mang trọn kiếp thương Đau
Còn chi nữa hỡi niềm vui nhân thế?
Khóc cũng không dẹp nổi vạn lần Sầu
Mạ đã mất, nay còn ai kể lể
Mạ không còn, hết hẹn, hứa xuân sau
Ta ở đấy ăn năn ngàn hối tiếc
Cùng men cay, chia sớt những tủi hờn
Nuôi ảo vọng, ngày đoàn viên sẽ tới
Quỳ bên mồ, cho Mạ bớt cô đơn...
(Mạ mất rồi, còn đâu mà hẹn hứa)
Tyler city,
Đêm buồn nhớ Mạ...!
NÓ
Ngày hôm đó nó về qua Xóm Đạo
Ngôi thánh đường vắng Chiên Đạo cầu Kinh
Cảnh vật xưa, mất hẳn vẻ đẹp Xinh
Nghe thương nhớ, nó mãi Hình dung Lại
Cha ra trận, mẹ nó về quê Ngoại
Sống những ngày lo lắng Phải thay Cha
Trước sân nhà ngoại trồng đủ loại Hoa
Nó luôn phụ bắt sâu,Và tỉa Lá
Có những lúc mẹ bận ngoài bệnh Xá
Nó ra đồng kiếm thêm Cá bẫy Chim
Cạnh bờ sông Dakbla chảy im Lìm
Gió lay nhẹ, hàng cây In rợp Bóng
Cha về đến sau những ngày vắng Bóng
Mẹ vui cười không còn Ngóng đợi Cha
Mua nhiều quà cho tất cả người Nhà
Đi xem hát, rồi ghé Nhà thăm Nội
Nó đến lớp khi mới vừa đúng Tuổi
Mẹ thay cha luôn theo Dỏi học Hành
Cha hành quân vì phải bận giao Tranh
Nên lâu lắm cha không Dành cho Mẹ
Bỗng một tối gia đình tôi đẫm Lệ!
Pháo cộng quân rót vào Chết mẹ Tôi
Tang mẹ xong cha trở lại núi Đồi
Nhà mình vắng, vì cha Đi chinh Chiến
Tháng Tư chết Ngày ba mươi! cộng Chiếm
Cha lưu đày phải chịu Kiếp chung Thân!
Vì chiến tranh, nó mất hết người Thân
Phải kiếm sống cho bản Thân tồn Tại
Nay con đứng nơi nhà mình sửa Lại
Nghe luyến lưu lòng nhớ Mãi mẹ Cha
Cha ở đâu vùng Suối Máu, Chí Hòa?
Nơi Hoang đảo, hay rừng Già Bắc Việt?
Hoàng hôn xuống Chuông nhà thờ tha Thiết
Khuôn giáo đường im lìm Chết thê Lương
Bởi Cộng nô xây chủ nghĩa vô Lương
NÓ chua xót, ngậm ngùi Thương Xóm Đạo!
LẺ BÓNG
Chiều đơn Lẻ nhìn về Nơi xa Ấy
Bóng ai Đây thoắt đã Mấy ngày Trôi
Đêm chậm Dần mong đợi vẫy tay Thôi
Có ai Tưởng, kề em Rồi đứng Cạnh
Kontum Đó thu úa Vàng óng Ánh
Em chốn nầy sương chớm Lạnh trong Tim
Anh trong Em không biết Mãi đâu Tìm
Chờ Ô Thước bắt cầu Chim hội ngộ
Tyler City 21092017
MÙA ĐÔNG THƯƠNG NHỚ
Mùa đông Đến ...se lạnh Lòng thương NHỚ
Mây cuối Trời cô đọng NHỚ giáng SINH
Phía xa Trông mục tử Vẫn lặng THINH
Bê-Lem Đó máng cỏ LINH thiêng QUÁ
Chúa ngự Đến an lành Cho thiên HẠ
Đấng chí Tôn, mong đợi ĐÃ từ LÂU
Giữa thánh Đường, vang lời Khấn nguyện CẦU
Xin thượng Đế đoái hoài CÂU ước nguyện
Tuyết lất Phất, xuyên ánh Đèn vụn VỠ
Hàng thông Già run rẫy VỚI gió ĐÔNG
Ánh hào Quang Thiên sứ Chiếu trên KHÔNG
Người dẫn Lối cho ta KHÔNG lầm LỠ
Bài ca Thánh xua buồn Còn dang DỞ
Giáng sinh Về rạo rực BỞI bơ VƠ
Được hồng Ân xóa tan Những vật VỜ
Con tim Lạnh ... ấm nồng CHỜ Chúa đến
CUNG CHÚC MÙA LỄ HỘI
Trong không Khí giao hòa Mùa lễ HỘI
Tiếng chuông Ngân thánh thót ĐỢI giáng SINH
Vì nhân Gian tội lỗi Chúa hy SINH
Con sám Hối nguyện cầu XIN tha thứ
Lần chia Tay năm cũ Đã trôi QUA
Khi tống Cựu nghinh tân Qua sớm THẬT
Vì phải Nghiệp tuổi đời Còn chồng CHẤT
Nên miên Man trĩu nặng THẬT đong đầy
Đón năm Mới lệ đầu Xuân khai BÚT
Năm đi Qua tết đến BỤT vào NHÀ
Vòng thời Gian thêm tuổi Khắp mọi NHÀ
Được chững Chạc vững vàng LÀ sức mạnh
Hát bài Ca mừng đón Chúa xuân Sang
Cùng nâng Chén rượu mừng Sang năm Mới
Trong không Khí giao hòa Niềm tin Mới
Với đất Trởi hy vọng Tới tương lai
Xin kính Chúc, mọi người, Cùng gia QUYẾN
Luôn an Bình hạnh phúc QUYỆN vào NHAU
Được quây Quần con cháu Sống bên NHAU
Cùng tuổi Trẻ, sống thêm, LÂU hơn nữa!
DUYÊN PHẬN
Thu qua Vội, mang đông, Về trước NGÕ
Gieo gió Sầu, nên cây CỎ xác XƠ
Hàng cây Khô ủ rũ Đứng ven BỜ
Tuyết phủ Ngập nên chẳng CHỜ rõ LỐI
Chân chậm Bước tâm hồn luôn bối RỐI
Nên nỗi Sầu đã dẫn LỐI trào TUÔNG
Cảnh trời Buồn toàn mây Xám vấn VƯƠNG
Che khuất Cả ánh vầng DƯƠNG chói LỌI
Nếu có Phải vì ai Kia chờ ĐỢI
Đôi mắt Buồn đang mòn MỎI trông TIN
Đêm đông Nghe gió lạnh Rít bên MÌNH
Hồn quạnh Quẽ vì duyên TÌNH lẻ PHẬN
Luôn theo Đuổi người thân Côi lận ĐẬ̣N
Trên đường đời số phận VẪN long ĐONG
Cầm bút Lên lặng lẽ Viết đôi DÒNG
Cho nhẹ Nhõm tâm tư LÒNG thanh THẢN
Phải nhớ Rõ ta đừng Nên chán NẢN
Dẫu việc Gì cũng phải RÁNG sức THÔI
Thắng hay Thua thành bại Ấy bởi TRỜI
Nên tự Nhủ chỉ đành COI số MẠNG
Ta mơ Thấy vầng dương Vừa ló DẠNG
Mùa xuân Về tỏa rạng SÁNG muôn NƠI
Bãi cỏ Non xanh ngát Giữa khung TRỜI
Cây chớm Lớn đâm chồi PHƠI trong nắng
Ơn Cha Nghĩa Mẹ
Quay nghiêng nắng... lối mòn in bóng MẸ
Gió chao đời...thổi vương NHẸ tóc CHA
Con trưởng thành...báo hiệu Mẹ chia XA.!
Con khôn lớn...rút ngày CHA ngắn LẠI.!
Con luôn nhớ từ khi còn bé DẠI,
Được vòng tay che chở TẠI mẹ CHA.
Công sinh thành, dưỡng dục của, cả HAI
Như biển rộng với bao LA đồi núi.
Ngày vượt thoát không một lời từ giả,
Có ngờ đâu: lần cuối phải chia xa.
MẸ LÀ TẤT CẢ CỦA CUỘC ĐỜI CON
Lúc hình tượng, con nương nhờ, bụng Mẹ
Lớn lên dần xương thịt Mẹ, nuôi con
Chín tháng qua, Mẹ vất vả héo hon
Thân thể Mẹ nặng oằn hơn lúc trước
Mang con trẻ, Mẹ hao mòn sức vóc
Cũng vì con Mẹ đổi vóc thay hình
Mẹ nóng lòng trông mặt bé mới sinh
Con vuông vắn Mẹ thật tình vui sướng.!
Nuôi, bú, mớm, ẵm, bồng, chăm mỏi mệt
Phải chắt chiu, nên mòn, kiệt sức người
Có những đêm con bệnh, Mẹ không rời
Nằm thao thức bên con, trời lâu sáng
Dạy con học, biết đánh vần, đọc chữ
Dìu con đi bước chập chững vào đời
Giữ gìn con cho mạnh khỏe từng ngày
Lo lắng mãi đến ngày con khôn lớn
Sao nói hết ơn sâu dày của Mẹ
Tuổi đã già không quản ngại đường xa
Tìm thăm con, khi tù tội lâu dài
Biết còn sống, trái tim già chợt ấm
Ðường công danh đã thành như Mẹ ước
Ðường thiện lành con vui vẻ bước vào
Chỉ mong mình giữ phẩm hạnh thanh cao
Ðem công đức báo đền ơn dưỡng dục
Mùa Vu Lan con ngồi đây nhớ Mẹ
Bài thơ này dâng Mẹ với tâm Từ
Mong tâm Người bớt phiền muộn ưu tư
Thân mạnh khoẻ, mộng lành trong giấc ngủ
CHÀO BUỔI SÁNG
Sáng nay Dậy, mặt trời, Không ló Dạng,
Sương phủ Đầy, chẳng thấy, Dáng long LANH
Mây lưng Trời, khoát áo, Lụa mong MANH
Gió lướt Nhẹ, trên sương CÀNH trụi LÁ
Vợ nấu Bếp, lửa hồng Soi bên MÁ,
Đổ trứng Chiên, lách tách, QUẢ reo VUI
Tách nước Trà, phản phất Tỏa thơm MÙI
Chồng với Vợ cùng nhau VUI ngày mới
Trang faceBook có nhiều Người chia XẺ
Những vần Thơ gởi đến SẼ hiện RA,
Vợ mỉm Cười, cất giọng Nhẹ ngâm NGA
Chồng thưởng Thức trà thơm, MÀ chất CHỨA
Ngoài song Cửa, líu lo Chim nhảy MÚA
Ánh ban Mai nhuộm biếc THỮA cỏ XANH
Buổi bình Minh, rất đỗi Quá yên LÀNH
Tạ Thượng Đế, một ngày BAN hạnh phúc!
CẢM ƠN
Cảm ơn em...cho tôi nguồn tươi sáng hạnh phúc
Chuỗi ngày buồn theo ngày tháng qua mau
Để tình yêu đẹp mãi phút ban đầu
Vòng tay ấm thương trao nhau kỷ niệm
Cảm ơn em ... quên đi sầu giăng kín
Để tim lòng hòa nhịp khúc yêu thương
Tình đôi ta trải rộng suốt con đường
Cho nắng ấm tàn nhanh cơn giông bão
Cảm ơn em ... vui đời say mộng ảo
Để mưa về rửa sạch nỗi niềm đau
Tình ta thôi vướng bận chuỗi ngày sầu
Niềm hạnh phúc bên nhau chiều dạo phố
Cảm ơn em ... trao anh lời bày tỏ
Để tình mình chẳng nhỏ lệ tình si
Ngọt bờ môi, lời êm ái thầm thì
Vui đời mãi bên nhau xây mộng ước
Cảm ơn em ... những đêm dài thao thức
Để nghe lòng chan chứa một niềm vui
Vần thơ yêu ta trao hết về người
Anh sẽ giữ trang tình thơ yêu dấu ...
Cảm ơn người vì đã đến bên tôi
Cho tôi biết thế là yêu lần nữa.
Cảm ơn người cho tôi mượn bờ vai để dựa
Để tôi bật khóc một lần cho cạn nỗi xót xa.
Cảm ơn người đã xoa dịu nỗi đau ngày hôm qua
Để trái tim tôi trở về với bình yên xa lạ.
Cảm ơn người dạy tôi dù vấp ngã
Cũng phải mỉm cười rồi mạnh mẽ đứng lên.
Tôi nợ người... nợ một lời cảm ơn
Nợ những nụ cười và cái nắm tay thật khẽ
Tôi nợ người một cái ôm thật nhẹ
Để người cũng có thể một lần khóc hết trái tim đau.
Lời cảm ơn chưa bật thốt thành câu
Nhưng tôi vẫn ước ao có một lần được nói:
Cảm ơn người vì lúc tôi hoang mang trong bóng tối
Người đã đưa tay kéo tôi đến nơi thấy ánh sáng mặt trời.
Người ở trong tôi là điều rất tuyệt vời
Là tất cả những gì tôi yêu thương trân trọng
Là người thân, là người anh, là mái nhà bảo bọc
Những bình yên tôi trước sóng gió cuộc đời.
Cảm ơn người... cảm ơn người... đã bước đến bên tôi.
MẢNH ĐỜI KẺ ĐI NGƯỜI Ở.!
Em ngồi Đó cúi đầu Không nhìn BIỂN
Mặt trầm Tư mắt chợt BIẾN sắc BUỒN
Rồi bỗng Nhiên nức nở Lệ trào TUÔN
Còn chi Nữa tựa đâu NGUỒN thân AÍ...
Khi ta Gặp em luôn Ngồi đó MÃI
Một chỗ Thôi ngày tiếp LẠI tháng QUA
Vẻ u Buồn thống khổ Việc xẩy RA
Nỗi sợ Hãi nên xót XA mãi MIẾT...
Bọn hải Tặc dã man Tàn nhẫn GIẾT...
Bố Mẹ Xong..hãm em KIỆT tàn HƠI...
Rồi nghẹn Ngào em nói Chẳng nên LỜI
Nước mắt Chảy lại tuôn RƠI từng GIỌT...
May mắn Lắm giờ em Còn sống SÓT
Biết về Đâu thấy đau XÓT phận MÌNH
Bố Mẹ Ơi ! Người thác Có hiển LINH
Chỉ đường Nhé thân côi TÌNH cốt NHỤC
Nghe em Kể từ khi Và mỗi LÚC...
Ta đau Lòng tưởng địa NGỤC trần GIAN
An ủi Gì bao thống Khổ vô VÀN
Lệ em Chảy làm ruột GAN tan NÁT
Rồi em Bỗng nghe đâu Đây tiếng NHẠC
Mắt ngây Buồn nhìn ngơ NGÁC lên TRỜI
Thấy gì Em sầu thảm Cả biển KHƠI
Nay nhớ Lại thành đôi LỜI ta VIẾT...
Em bé Hỡi ! Cùng bao Nhiêu người VIỆT
Nhớ gì Không lòng da DIẾT khóc THAN
Kể nhau Nghe nổi buồn Thấu tâm CAN
Cảnh vượt Biển quá gian NAN lẫn TRỐN
Cộng sản Chiếm, miền Nam Dân khốn ĐỐN
Bắt mọi Người đẩy vào CHỐN tù ĐÀY
Nợ chiến Tranh phải trả Lại tiếp VAY
Vô sản Hóa toàn dân GÂY túng QUẪN
Lệ thuộc Quá Nga Tàu Phe Cộng SẢN
Lại huyênh Hoang trí tuệ VẪN đỉnh CAO
Đều nằm Trong sức ép Chẳng dám GÀO
Dân nghẹt Thở phải xé RÀO vượt BIỂN
Kẻ đường Bộ người vượt Biên đường BIỂN
Trúng bom Mìn, bị cướp BIỂN, nát THÂY
Gặp được Tàu nếu cứu Vớt quá MAY
Cho tị Nạn để đổi THAY cuộc SỐNG
Người ở Lại đã mất Đi lẽ SỐNG
Niềm an Vui của nếp SỐNG bình AN
Xây trại Tù cần lao Động khổ SAI
Kinh tế Mới Đảng đày DÂN lên NÚI
Sống nghèo Đói phải vô Rừng đốn CỦI
Kiệt sức Rồi thân xác PHỦI thành TRO
Đảng thu Gom đem tài Sản vào KHO
Đốt hết Sách Đảng muốn CHO dân DỐT
Đổi tiền Mới làm người Dân hoảng HỐT
Kiểm kê Hàng để thu HỐT của DÂN
Họp ngày Đêm xúi đấu Tố lẫn NHAU
Làm tập Thể nên nhân DÂN đói KHỔ
Đảng giải Phóng làm mọi Người cùng KHỔ
Hết theo Nga rồi đến CHỖ bợ TÀU
Phải vâng Lời làm mọi Chuyện trước SAU
Bán đất Tổ dâng cho TÀU biển ĐẢO
Luôn tuân Phục theo những Lời dạy BẢO
Mãi tôn Thờ chủ tịch MAO Trạch ĐÔNG?
Họp Thành Đô chuyện bán Nước thành CÔNG
Làm Thái Thú đó là CÔNG của ĐẢNG
Đường cứu Quốc xem ra Đừng chán NẢN
Cần nghĩ Suy độc lập VẪN tự HÀO
Phải thoát Trung vất bỏ Chủ nghĩa MAO
Luôn tin Tưởng dựa sức VÀO, "DÂN TỘC"...
ĐÊM TRĂN TRỞ 24062018
TRIỆU CON TIM MỘT KHỐI ÓC.!
Chống Cộng Sản cùng một Lòng cương QUYẾT
Chuyện đặc Khu, đảng đã QUYẾT thông QUA
Luật an Ninh, mạng xã Hội đề RA
Bán đất Tổ, khóa mồm TA im TIẾNG
Quê hương Mẹ, nước Việt Nam nguy BIẾN
Đồng bào Ơi.! hãy quyết CHIẾN đến CÙNG
Dẫu hy Sinh còn lưu Thế người HÙNG
Nguyễn Thái Học là Anh HÙNG liệt SĨ
Vụ Yên Bái cùng mười Hai đồng CHÍ
Đã hy Sinh, thân xác VỚI non SÔNG
Xem bản Thân nhẹ tựa Chiếc lông HỒNG
Vì đất Tổ do cha ÔNG gầy DỰNG
Phạm Hồng Thái người thanh Niên chọn ĐÚNG
Gây nổ Bom, Sa Diện BỨNG giặc TÂY
Đã gieo Mình, không khuất Phục lính TÂY
Nổi uất Nghẹn dâng trào GÂY căm PHẨN
Trước những Nỗi, đau thương Luôn gậm NHẤM
Sa cơ Rồi dân tộc LẤM bùn ĐEN
Nước lâm Nguy người dân Phải đứng LÊN
Đồng bào Hãy, xuống đường LÊN tiếng NÓI
Máu đã Đổ trên nẻo Đường đi TỚI
Sẽ lót Đường cho tiếp NỐI theo SAU
Không còn Giờ để trông Ngóng thêm LÂU
Phải "Kinh Thế", "Tế Dân" SẦU, than KHÓC
Non nước Đó.! dải giang Sơn gấm VÓC
Ông cha Vun, hạt giống THÓC cho ĐỜI
Con cháu Ta! phải giữ Nước đời ĐỜI
Tàu Cộng Chiếm, giòng máu SÔI tận CỔ
Đất nước Việt đã quay Cuồng lao KHỔ
Bọn "Kinh Bang" luôn làm KHỔ dân LÀNH
Để hôm Nay cắt bán Nước tan TÀNH
Đem dâng Hiến, quan thầy BÀNH trướng MẠNH
Đồng bào Sống, cảnh đói Nghèo bất HẠNH
Thêm nổi Đau mất quê CHẠNH nghĩ SUY
Hởi những Ai.! "THEO CỘNG SẢN TƯ DUY"
Chỉ lo Lắng sự an NGUY riêng LẺ.!
Mở to Mắt.! nhìn tương Lai quê MẸ
Đang bị Vùi bởi những KẺ bất LƯƠNG
Bán Đặc Khu Tàu Cộng Chiếm quê HƯƠNG
Dân mất Đất nổi đau THƯƠNGhương thấp CỔ
Tiền ngàn Tỷ đảng chia Nhau củng CỐ
Nếu suy Vong, hủy chế ĐỘ, suy TÀN
Chúng sợ Dân, chống đảng Trị, tiêu TAN
Nên ra Lệnh cho công AN bố RÁP
Đất nước Việt, đã chống Tàu với PHÁP
Một nghìn Năm, Tàu đàn ÁP dân TA
Pháp trăm Năm còn đô Hộ chẳng THA,
Giành độc Lập, biến nước TA Cộng SẢN
Tiếng cứu Quốc, kêu hờn Căm, giọng KHẢN
Giữ lấy Nhà, nổi oán TẬN, tâm CAN
Triệu bàn Tay vượt sóng Lớn đập TAN
Cộng sản Việt, "ĐỂ BÌNH AN SÔNG NÚI"
- "Kinh thế, tế dân": trị đời, giúp dân
- " Kinh bang": trị nước
- Ngày 17 tháng 6 năm 1930, Nguyễn Thái Học và 12 đồng chí của ông trong Việt Nam Quốc Dân Đảng bị đưa
lên đoạn đầu đài tại Yên Bái nơi cuộc khởi nghĩa bắt đầu. Trước khi lên
máy chém từng người một họ hô lớn “Việt Nam vạn tuế”. Và với cử chỉ đó,
những liệt sĩ Yên Bái đã gia nhập vào danh sách những vị anh hùng giúp
cho người Việt giữ được cái tính chất dân tộc của mình qua nhiều thế kỷ
bị ngoại bang đô hộ
- Phạm Hồng
Thái: nhà cách mạng VN trong Phong Trào Đông Du và có chân trong Tâm Tâm
Xã của cụ Phan Bội Châu.Chiều ngày 18 - 6 -1924,sau khi biết tin viên
Toàn Quyền Đông Dương Martial Henri Merlin sẽ dự dạ tiệc ở khách sạn
Victoria trên đảo Sa Diện ( Sa Mian ),Quảng Châu, PHT bèn giả dạng làm
phóng viên vào được khách sạn và ném bom vào giữa bàn tiệc mong giết tên
Merlin. Nhưng may cho hắn, hắn chỉ bị thương và chui trốn xuống gầm
bàn. Một số thực khách người Pháp chết ngay tại chỗ, trong đó có tên
Lãnh Sự Pháp Quảng Đông là Louis Cordeau. Lập tức, Anh hùng Phạm Hồng
Thái bị bọn cảnh binh và mật thám bao vây truy bắt rất ngặt nghèo. Ông
chạy đến dòng sông Châu Giang (Pearl River), cùng đường, bèn gieo mình
xuống dòng nước đang chảy siết tự vẫn, để khỏi rơi vào tay giặc. Lúc ấy
mới 29 tuổi đời !! Ông để lại vợ trẻ tên Cao Thị Chắc và người con trai
duy nhất là Phạm Minh Nguyệt (3 tuổi).Bà Cao Thị Chắc vẫn ở vậy thờ
chồng,nuôi con cho đến ngày nhắm mắt !!
TÌNH BẠN GIÀ
Tình bạn Cũ thời gian Trôi luôn MỚI
Vẫn nồng Nàn như thuở MỚI quen THÂN
Đời sống Thường cách biệt Giữa trần GIAN
Lần gặp Mặt xuyến xao TRÀN ngập LỐI
Hành trình Đến nên chồn Chân mõi GỐI
Nét suy Tư qua đi Mới làm SAO!
Tiếng "Mày Tau" thắm thiết Tựa hôm NÀO
Tóc chuyển Trắng đậm dáng TAO nhã quá
HÒA BÌNH MẤT TỰ DO
THỐNG NHẤT MẤT DÂN CHỦ
"Xuân đại Thắng" là xuân Không mong ĐỢI
Xuân hòa Bình hay xuân ĐỢI tự DO?
Thống nhất Rồi mất dân Chủ tự DO
Đường tuy rộng nhưng toàn MÔ với Ụ
Ta hoảng sợ trong bóng đêm rừng RÚ
Màn sương khuya còn ấp Ủ chân MÂY
Chân lý đâu ta chẳng thấy sum VẦY
Nhân sinh đó sự bao VÂY ngao NGÁN
Mẹ già cả co ro ngồi buôn BÁN
Giữa chợ trời qua ngày THÁNG thảm THƯƠNG
MẸ bán gì trong cuộc sống nhiễu NHƯƠNG?
Gia tài MẸ, mất vì PHƯỜNG cướp CẠN
Cha lao động dưới mặt trời nắng HẠN
Có sức người, sỏi đá SẠN, thành CƠM
Kiếp lầm than Đảng kềm kẹp sớm HÔM
Nhưng sử sách lại bốc THƠM ghi CHÉP
Người em gái thân yếu mềm gan THÉP
Lìa gia đình không được PHÉP mẹ CHA
Hòa bình rồi nhưng em phải đi XA
Thân làm vợ xứ người TA thử THÁCH
Em trai nhỏ, tuổi còn đang cắp SÁCH
Chớ làm mình mất nhân CÁCH bản THÂN
Đi đánh thuê chống đối lại người DÂN
Em chẳng hiểu đâu là CHÂN lý THẬT
Lịch sử viết những điều không có THẬT
Để tuyên truyền chống sự THẬT đối PHƯƠNG
Nên người dân bị bịt mắt soi GƯƠNG
Nền công lý đã coi THƯỜNG dân TỘC
Đem chủ nghĩa để mỵ dân ngộ ĐỘC
Đảng viên cười trong tiếng KHÓC người DÂN
Cướp đất dân gây cuộc sống khó KHĂN
Bọn cờ đỏ hành hung DÂN yếu THẾ
Bọn thương lái con tim không lý LẼ
Chuyên lừa dân nên làm THẾ vì TIỀN
Trên thị trường có hàng rẽ mua LIỀN
Già và trẻ luôn sống BÊN chất ĐỘC
Gây nhiều bệnh từ hàng Tàu, ngũ CỐC
Nhập toàn hàng của Hán TỘC công KHAI
Vì chính quyền toàn bè lũ tay SAI
Dân chống đối Đảng thẳng TAY đàn ÁP
Chữ S Việt ! Ngọc biển đông, bảo TÁP
Một mai này sẽ sát NHẬP Tàu PHÙ
Con cháu ta quên chiến tích chống THÙ
Đuổi quân giặc tan tành NHƯ xác PHÁO
Những hào kiệt đã xả thân tiết THÁO
Bị lao tù... bị tố CÁO tay SAI
Họ xuống đường vì nước Việt tương LAI
Gieo chính nghĩa cho gái TRAI dân Việt
Dù có chết hay máu rơi không TIẾC
Dành nhân quyền cho công VIỆC "tự DO"
Sẽ sang trang dòng lịch sử ấm NO
Việt Nam phải! đồng lòng MỞ rộng LỐI
Vì dân tộc, làm ánh đèn soi RỌI
Không yếu hèn làm đá SỎI ngu DÂN
Không cam tâm với chính sách cùng BẦN
Bị ru ngủ làm người DÂN khiếp NHƯỢC
Việt Nam hởi! đến bao giờ học ĐƯỢC
Sự tự do không lệ THUỘC ngoại BANG
Nền hòa bình sống trong rọ lầm THAN
Và hãy nhớ! là bản thân người Việt
TUỐI TRẺ ĐỨNG LÊN
Hãy lấy lại những gì ta đã MẤT
Đòi nhân quyền, cho sự THẬT tự DO
Tại vì sao bạn cứ mãi âu LO?
Cùng đứng dậy quyết làm SAO thay ĐỔI
Hãy thẳng tiến dù có người cản LỐI
Diệt bạo quyền còn lừa DỐI người DÂN
Lấy máu xương hay vùi phải xác THÂN
Đòi cho được Hoàng,Trường SA đảo BIỂN
Và luôn nhớ ! ta cùng nhau cầu NGUYỆN
Cho Việt Nam sớm tiến ĐẾN bình AN
Không còn nghe lời ai oán thở THAN
Niềm hy vọng mãi dâng TRÀN ánh MẮT.
Hãy xây dựng ! cho công bình chân THẬT
Lấy lại gì ta đánh MẤT từ NAY
Nắm tay nhau cùng xiết chặt bàn TAY
Xây dựng lại lâu đài ĐẦY hạnh phúc.
NỔI ĐAU VONG QUỐC
Trong khoảnh Khắc, ta thấy Lòng trăn TRỞ
Thoáng nỗi Buồn theo nhịp THỞ con TIM
Hồn cô Đơn trong quạnh Quẽ im LÌM
Sầu dĩ Vãng vẫn truy TÌM ký ỨC
Hoàng hôn Xuống nên thấy Lòng thổn THỨC
Lệ chảy Dài vì cảm XÚC tuông RƠI
Mắt nhìn Theo mây xám Nhạt chân TRỜI
Còn đâu Nữa xanh da TRỜI hy VỌNG
Có những Lúc ngỡ như Mình trong MỘNG
Cưỡi mây Hồng thỏa khát VỌNG miên MAN
Hồn lâng Lâng theo tiếng Thét gió NGÀN
Nam Kha Mộng với muôn NGÀN ảo TƯỞNG
Khi tỉnh Giấc hồn không Còn viễn TƯỞNG
Dễ tin Người rồi mộng TƯỞNG xa XÔI
Chợt nhìn Ra lúc sự Việc đã RỒI
Ôm nỗi Hận bởi cuộc ĐỜI bạc PHẬN
Cuộc sống Mới, làm thân Ta, tủi PHẬN
Gặp gian Nan, cho thân PHẬN, làm TRAI
Vì vinh Quang phải lao Động khổ SAI
Ta căm Giận kẻ tay SAI quyền LỰC
Đẩy đất Nước, dân tình Ta khổ CỰC
Lũ cộng Nô luôn khoét ĐỤC dân LÀNH
Còn tiếp Tay với Tàu Cộng lộng HÀNH
Bán đất Tổ để đổi THÀNH thái THÚ
Không Cộng Sản quê hương Mình trù PHÚ
Ánh dương Hồng tỏa rạng PHỦ khắp NƠI
Khiến lòng Ta cảm thấy Lại yêu ĐỜI
Hồn thanh Thản lòng nhẹ VƠI sầu não.
Nhìn Về Quê Hương 30042017
TÌNH NGƯỜI
Trong cuộc Sống cho tôi Nhiều tình BẠN
Chia xẻ Nhau lúc hoạn NẠN khó KHĂN
Cùng vượt Qua những đau Khổ gian NAN
Giúp phai Nhạt bao vết HẰN dĩ VÃNG
Đời sống Đó cho tôi Nhiều ngày THÁNG
Giận ghét Thương chua cay ĐẮNG trên ĐỜI
Bao lụy Phiền hụt hẫng Lắm chơi VƠI
Những bịn Rịn không xa RỜI nhau ĐƯỢC
Sống như Thế cho tôi Cùng sánh BƯỚC
Với mọi Người xuôi ngược BƯỚC đường ĐỜI
Rất nhiều Lần hờn dỗi Nước mắt RƠI
Mong anh Đến cho em THÔI sợ THIẾU
Đời là Vậy cho tôi Đây được HIỂU
Bao khó Khăn cam chịu THIẾU tình THƯƠNG
Những cảnh Đời vất vả Lắm đau THƯƠNG
Bao khổ Lụy khi phải VƯƠNG tình ÁI
Vẫn mong Muốn cho tôi Lần ngây DẠI
Được anh Yêu và chỉ MÃI yêu ANH
Trao nhớ Thương tất dạ Vẫn chân THÀNH
Rồi nặng Gánh ưu sầu THÀNH chan CHỨA
Đã mang Nợ cho tôi Xin chọn LỰA
Một bờ Vai vững chắc TỰA đời MỈNH
Chẳng giàu Sang chấp nhận Phải hy SINH
Trao hạnh Phúc niềm tin MÌNH đang SỐNG
Đời mang Đến cho tôi Nhiều khát VỌNG
Những đam Mê... mơ ước MỘNG vu VƠ
Chút vô Tư hòa lẫn Chút dại KHỜ
Nên cảm Xúc....cháy hồn THƠ lãng mạn !!
Đêm Buồn cuối năm 30122017
Sẽ Hội Tụ Ở Điểm Đích Cuối Đời.
QUÊ MẸ THƯƠNG NHỚ
Quê tôi Đó bên sông Chiều trở LẠNH
Gió đông Về, rét buốt MẢNH thân CÔI
Chiều chợt Buồn khi còn Mãi xa XÔI
Hình bóng Mẹ giờ đây TÔI hồi TƯỞNG
Ra đi Lúc, gió còn, đang chuyển HƯỚNG
Lòng thẩn Thờ mãi mê VƯỚNG gót CHÂN
Từng bước Đi xiêu vẹo Bước lại GẦN
Tâm trạng đó, xóa mờ DẦN tâm KHẢM
Mẹ tôi Đó tháng ngày Đơn chiếc LẮM
Bếp lửa Chiều vương khói XÁM thôn CAO
Canh ruột Bầu râu tôm Mắm ruốc CHAO
Sống đạm Bạc, qua ngày BAO gian KHÓ
Để dành Dụm thăm nuôi Con lao KHỔ
Ngày trở Về cao nguyên PHỐ mù SƯƠNG
Tin Mẹ Hiền từ biệt Quá đau THƯƠNG
Chân vẫn Bước nghiên xiêu NƯƠNG liếp CHẮN
Nhà mở Cửa sao bốn Bề im VẮNG
Nhà tôi Đây giờ đã VẮNG bóng NGƯỜI
Tấm liếp Thưa ngăn cản Gió, che NGƯỜI
Con chó Mực nhìn chăm NGƯỜI, chủ CŨ
Mẹ tôi Đó! nằm im Lìm như NGŨ
Trên mắt Còn, giọt lệ CŨ nhớ THƯƠNG
Lời ru Con qua năm Tháng vấn VƯƠNG
Trong ký Ức, niềm tiếc THƯƠNG mãi NHỚ
Quê hương Mẹ! nỗi buồn Đau lìa BỎ…
Mãnh đất Nghèo đã che CHỞ chúng TA
Biết bao Điều khi nhung Nhớ lìa XA
Sống xứ Lạ nổi lòng TA trống VẮNG
Nhớ về Mẹ với tình Yêu lai LÁNG
Sữa Mẹ Hiền những ngày THÁNG nuôi CON
Ngày ra Đi lòng tíếc Nuối cô ĐƠN
Thương nhớ Mẹ vọng đầu NON nguồn SUỐI
Nhớ hình Ảnh buổi quây Quần cơm TỐI
Bếp lửa Hồng đùa gió THỔI nhá NHEM
Gia đình Ơi! nơi nuôi Lớn tôi THÊM
Mẹ vẫn Mãi, tạo con THÊM sức MẠNH
Lời Mẹ Dạy luôn bên Con sát CÁNH
Giúp cho Con trong hoàn CẢNH xa NHÀ
Nơi quê Người vùng đất Khách đường XA
Sống xứ Lạ.! suốt đời TA nhớ mãi...
CHĂM SÓC TUỐI GIÀ
Tuổi đã lớn, cần phải nên giản DỊ
Không cao lương, lắm mùi VỊ mỡ, BƠ
Đòi cái này, gọi món khác, ngồi CHỜ
Cơm một chén, trã cá KHO cũng ĐỦ
Đêm bảy tiếng phải giữ gìn giấc
NGÙ
Ngày ba lần nhớ ăn ĐỦ cả BA
Nước bốn ly phải nên uống đều RA
Không bia rượu nhưng cần HOA rau QUẢ
Bỏ
hút thuốc để phổi tim thư THẢ
Sức khoẻ ta nhớ tập CẢ chân TAY
Nếu
nợ nần thì lo trả hôm NAY
Khỏi lo lắng không quấy RẦY ai CẢ
Chớ để vợ bao quát nhiều vất VÃ
Nên chia nhau cùng làm CẢ việc NHÀ
Với ngọt bùi khi lứa tuổi về GIÀ
Tình nghĩa ấy vợ chồng GIÀ gắn kết.
NỔI ĐAU MẤT MẸ
Mẹ hiền hỡi! ra đi sao quá vội
Mây mù che qua bóng TỐI Mẹ ĐÂU?
Mưa nhẹ rơi bay lất phất buồn ĐAU
Sợi nắng rọi giọt mưa SẦU phần MỘ
Thương tiếc lắm, nhưng ủi an, phận SỐ
Nhớ Mẹ nhiều nên nổi KHỔ khó QUÊN
Gởi dòng thơ trao đến Mẹ ngũ YÊN.
Con cầu nguyện cho Mẹ YÊN, ngàn giấc!
Ngày Lễ Mẹ 13052018
KIẾP NẠN
Bao kiếp nạn đã tu nhân tích đức
Nhiều xẻ chia lắm công đức hy sinh
Cho mọi người không nghĩ đến riêng mình
Mười công đức (1) cũng từ mình khởi nghiệp
Khi gặp khó sẽ chóng qua chướng nghiệp
May mắn nhiều cho thân nghiệp tha nhân
Những tai ương hay bệnh hoạn mất dần
Sống khiêm tốn được ân nhân quý mến
Lúc khởi nghiệp được thành công toàn vẹn
Có vợ chồng sống trọn vẹn thủy chung
Con cháu ngoan luôn giữ đạo hiếu trung
Tạo hình ảnh thuyết trung dung (2) toàn hảo
Luôn chánh đạo "tham, sân, si"(3) hư ảo
"Nhân quả"(4) thành, nên kiến tạo cho đời
Giúp đỡ người nên tâm được thảnh thơi
Có gieo tạo nên đến thời thu hoạch
Đang gặt hái lo cấy trồng đúng cách
Một nhân thôi nhưng quả sánh trăm ngàn
Đời này vui thêm ý vị an khang
Nhiều kiếp đến sống bình an phước đức
Ai chưa có hãy gắng công tạo đức
Gieo tạo rồi cố giữ phúc nhân thêm
Cho đời vui cuộc sống được êm đềm
Xã hội tốt nhân gian thêm Tịnh độ (5)
(1) - 10 công đức niệm Phật:
1. Thường được chư Phật ngày đêm hộ niệm, Đức A-Di-Đà phóng quang nhiếp thọ.
2. Thường được các vị Đại Bồ Tát như Đức Quán Thế Âm thủ hộ.
3. Ngày đêm thường được chư Thiên cùng Đại lực Thần tướng ẩn hình ủng hộ.
4. Tất cả Dạ-xoa, ác quỉ, rắn độc, thuốc độc đều không thể làm hại.
5. Không bị những tai nạn: nước, lửa, đao, tên, gông, xiềng, lao ngục, giặc cướp, oan gia, cùng các thứ chết dữ.
6. Những tội đã làm thảy đều tiêu diệt, những kẻ chết oan vì mình đều được giải thoát, không còn kết oán ràng buộc.
7. Ban đêm nằm ngủ thường thấy điềm lành, hoặc thấy sắc thân thắng diệu của Phật A-Di-Đà.
8. Tâm thường vui vẻ, sắc thường tươi nhuận, khí lực đầy đủ, việc làm có kết quả tốt đẹp lợi ích.
9. Mọi người trông thấy đều vui mừng, cung kính hoặc lễ bái cũng như kính Phật.
10. Khi mạng chung tâm không sợ hãi, chánh niệm hiện ra, được Tây phương Tam Thánh tiếp dẫn sanh về Tịnh Độ hưởng sự an vui không cùng!
- 10 công đức lạy Phật:
1. Được sắc thân tốt đẹp.
2. Nói ra điều chi ai cũng tin dùng.
3. Không sợ sệt giữa đông người.
4. Được chư Phật giúp đỡ.
5. Đầy đủ oai nghi lớn lao.
6. Mọi người đều nương theo mình.
7. Chư Thiên cung kính.
8. Đủ phước đức lớn.
9. Lúc lâm chung được vãng sanh.
10. Mau chứng quả Niết Bàn.
(2) "trung dung", tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.
(3) "Tham Sân Si" là tam độc, là sự ham muốn thái quá, là một cơn giận, nóng nảy, thù hận, không vừa lòng, không như ý muốn, là sự u tối không suy xét theo lẽ phải, hay dở tốt xấu.
Tham sân si là ba thứ cực độc luôn tiềm ẩn trong tâm ta. Nếu không nhận diện được bản chất của nó và cách kiểm soát thì ta sẽ rất dễ trở thành nạn nhân của nó, vì sao? Vì một khi ba thứ này nó khởi lên thì nó sẽ thiêu cháy tất cả nào là nhân cách đạo đức, sự sáng suốt, mạng sống của chính chúng ta và những người khác.
Tham là gì ?
Tham là nhu cầu để đáp ứng những ham muốn bất tận của bản thân mà bất chấp đến những gì xung quanh mình. Tham có những loại sau: Tham tài vật, tham sắc dục, tham danh vọng.
- Tài vật: lòng tham những thứ vật chất tiền bạc, nhà cửa, xe cộ…
- Sắc dục: là mạng sống, dục vọng, sắc đẹp…nói chung về thân
- Danh vọng: sự nổi tiếng, quyền lực, địa vị…
- Danh vọng: sự nổi tiếng, quyền lực, địa vị…
Sân là gì ?
Sân là sân hận, là sự thù ghét, là sự nóng nảy…Sân có những loại sau:
- Do quyền lợi, tài vật, danh vọng, sắc dục…của bản thân bị xâm phạm
- Do ham lợi lộc, tài vật, danh vọng, sắc dục không thể đạt được hoặc chưa được như mong muốn
- Do lợi, tài vật, danh vọng, sắc dục của người khác hơn mình (ghanh tỵ thành thù ghét)
- Do lợi, tài vật, danh vọng, sắc dục của người khác hơn mình (ghanh tỵ thành thù ghét)
Si là gì ?
Si là mê muội, mê lầm, là sự không sáng suốt, không đủ khả năng để nhận ra sự thật, chân lý. Mê lầm thông thường của người đời có 3 loại:
- Không khả năng nhận diện đạo lý tốt.
- Không có khả năng nhận diện bản chất thật của sự việc ở đời.
- Không có khả năng nhận diện thân, tâm của mình.
- Không có khả năng nhận diện thân, tâm của mình.
Tại sao phải chế ngự nó?
1. Tham: Nếu không nhận diện được và cách đối trị tham thì ta luôn là nạn nhân của nó. Khi đó ta sẽ là nguyên nhân của khổ đau cho người, cho mình. Vì bản chất lòng tham là không đáy, là bất tận: được voi đòi tiên hay đứng núi này trông núi nọ,…
Nhận diện tham là sao? Là khi ham muốn trong tâm ta khởi lên ta biết đó là tham và ta ý thức được cần phải kiềm chế nó. Một con người bình thường, sống cuộc sống bình thường thì có vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu không nhận biết được nó và cách đối trị thì ta sẽ trở thành tên tội phạm ngay tức khắc, nhân cách đạo đức tiêu tan ngay tức khắc. Trong cuộc sống, nhân cách đạo đức tiêu tan thì mọi thứ sẽ sụp đỗ theo.
- Tất cả những ai không trị được lòng tham thì tương lai, sự nghiệp sẽ chết, vì một khi đã lầm lạc dù ít hay nhiều thì cũng bị bọn ác nắm cán, chúng sẽ khống chế xui khiến ta làm những việc ác mà không thể không làm. Càng làm sẽ càng chết.
- Sắc dục cũng thế, chỉ cần một lần không kiềm chế được sự ham muốn thì thói quen của cảm thụ, hay bị kẻ xấu quay phim, chụp hình nắm cán, khống chế, xui khiến làm chuyện ác. Lúc này gia đình hạnh phúc, sự nghiệp cũng tiêu tan.
2. Sân: Khi sân hận mà biết mình sân giận thì ý thức được phải kiềm chế nó. Bằng không thì sự sân hận đó hại mình trước tiên. Sân giận hại người ít, hại mình nhiều.
- Sân giận: không hề tốt cho tim mạch, làm cho tim đập mạnh, máu lên dễ đột quỵ, giận quá hại gan dễ bị mắc các bệnh về gan, nộ khí thương cang. Giận quá mất khôn, không giải quyết tốt vấn đề mà gieo phiền phức.
- Sân giận hại người 3, hại mình 7: Ví dụ khi đi đường, ai đó va quẹt xe, mình nổi sân lên chửi, đánh người ta. Nhưng không may gặp phải tên côn đồ sân hận của nó còn ghê gớm hơn mình, nó rút dao đâm mình chết. Kết cục, là chỉ tai nạn va quẹt xe sơ sài. Nhưng vì sân giận mà cướp đi một mạng người, người kia tù tội, hai gia đình tang thương.
Tóm lại xã hội ngày nay, chúng ta thấy rằng toàn bộ là do quá tham mà xã hội này nghèo nàn, kiệt quệ:
- Nghèo nàn vì con người quá tham, nhu cầu ăn mặc ở…nói chung là 1 nhưng do tham để tích trữ đến 10, 100, 1000 bằng mọi thủ đoạn làm cho xã hội nghèo đi (từ dự án, công trình, phương tiện, ngân sách nhà nước, ngay cả tiền viện trợ, tiền bồi thường cho dân cũng chẳng tha)
- Kiệt quệ vì nguồn tài nguyên, vì tham mà khai thác triệt để hủy diệt tất cả, không có ý thức xây dựng lại, cố tìm kẻ hở của luật, qua mặt các biện pháp tái sinh.
- Ra đường nghe toàn chuyện đâm chém, hành hung cũng chỉ vì sân hận.
Tham, sân có nên biết và đối trị để hạn chế nó không? Câu trả lời là của chúng ta! Tùy vào cái thứ 3 là "si" trong mỗi ngpời ít hay nhiều.
3. Si: Si là si mê do vô minh không biết đúng lẽ thật giả, không nhận ra phải trái, không thấy được tà chánh. Ngu tối mờ mịt là tướng trạng của Si. Cái si mê căn bản nhất là nhận thức sai lầm cho nên có thể coi "si mê chính là gốc rễ, sân hận chỉ là cành, tham lam là lá". Chúng ta muốn kiểm soát được tham, sân thì phải diệt trừ gốc rễ, có như thế trí tuệ mới được khai sáng, tự nhiên sẽ diệt trừ được sân hận và tham lam.
Bởi vậy, Trí Tuệ rất quan trọng, con người cần phải có tri thức mới có thể nhận thức được cái đúng cái sai, cái ngu dốt của bản thân, cái bản chất của sự việc…Từ đó việc làm mới chính đáng, tránh khỏi những điều tai hại, vừa lợi ích cho mình và vừa lợi ích cho người, ở hiện tại cũng như ở tương lai.
(4) "Nhân quả" là gì?, nhân: có nghĩa là hạt; quả: có nghĩa là trái, vậy nhân quả:
- Theo nghĩa đen là hạt và trái. Hạt giống nào sẽ cho trái nấy, không thể cho trái khác được. Ví dụ: hạt cam khi gieo lên thành cây sẽ cho trái cam; hạt chanh sẽ cho trái chanh, không thể nào hạt cam mà cho trái chanh được, cũng như hạt chanh không thể nào cho trái cam được.v.v...
- Theo nghĩa bóng là hành động thiện hay ác, nếu hành động thiện thì được phước báo an vui, còn hành động ác thì phải thọ lấy sự đau khổ, tức là hành động nào sẽ gặt lấy hậu quả của hành động nấy.
(5) Tịnh là im lặng yên ổn trong sạch, Độ là cứu giúp, cỏi, nước.
Như vậy, "Tịnh độ" là một cõi thanh tịnh, trong sạch chứ không phải một cõi uế trược như cõi Ta bà này.
Tịnh độ còn có nghĩa là: tịnh hóa thân tâm, trang nghiêm quốc độ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét