Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2024

THƠ LỤC BÁT





THU SẦU MUỘN.

Hoàng hôn vàng óng chân mây
Gió hiu se lạnh đêm nay cô phòng
Ngoài hiên lá rớt bên song
Mãi theo nổi nhớ, sầu mong héo gầy 


Nước mưa tuông đổ xuống đầy
Tạt vào song cửa, gió lay thét gào
Lá vàng rụng ngập bờ ao
Lá xanh níu lại, với bao nổi sầu


Thu nầy buồn suốt canh thâu
Dưới chân xác lá, úa sầu nổi đau
Trăng thu viển xứ dài lâu
Hồn thu thổn thức đêm thâu não lòng


Thu xưa vương vấn tơ lòng
Bao lần đưa tiễn, ngóng trông ngày về
Nghìn trùng vạn dặm sơn khê
Thiên thu vọng nguyệt, bốn bề vấn vương


Trần gian là cỏi vô thường
Vì đâu tấu khúc đoạn trường chia hai
Sụt sùi nhiều đoạn bi ai,
Bóng trăng lìa gió, lạc loài phương xa.


Mùa lạnh phố núi 10102018

THÁNG HAI TUYẾT VẪN CÒN RƠI.
 
Tháng Hai tuyết vẫn còn rơi
Mênh mông tuyết trắng, cả trời mênh mông!
Tháng Chạp người nhớ tôi không?
Tháng Giêng có đợi đóa hồng gởi sang?

Ở đây không có hoa vàng!
Đành ủ tuyết trắng gởi sang cho người.
Tháng Chạp rồi đến Giêng Hai...
Trời đây lạnh buốt nhớ người phương xa.!

Tháng Hai tuyết vẫn còn rơi
Tháng Ba Bắc cực, cả trời nhớ thương
Nhắn người nơi ấy, cố hương
Gởi tôi dải nắng sân trường vạt bay.

Tháng Hai tôi ở nơi đây
Chờ em tháng Chín nắm tay hạ hồng
Tháng Hai xứ lạnh tình nồng
Ủ chờ tháng Chín nụ hồng trao em.

ĐẦU ĐỘI TRỜI CHÂN ĐẠP TUYẾT...!
            Tháng Hai Giáp Ngọ 2014  ./.


NGÀY GIỖ MẸ CHA


Của tiền vật chất làm ra
Hôm nay có đó, mai ta chẳng còn
Tình Cha nghĩa Mẹ mãi còn
Ta luôn phải nhớ phận con đáp đền

Hôm nay cháu đã ghé thăm
Gởi lời chào hỏi quan tâm đến người
Những ngày xuân đến thật tươi
Để cho tiếng nói cùng cười bên nhau

Cuộc đời tính lại chẳng bao.!
Cho dù thay đổi, tựa vào tình thương.
Trần gian là cỏi vô thường
Đời là cỏi tạm tiếc thương phũ phàng

Buồn vui trả lại trần gian
Mi buồn khép lại áo quan đưa về
Thế rồi, một cỏi đi về.
Giã từ vĩnh viễn để về bên kia

Tỉnh hồn mộng giấc chiêm bao
Đêm khuya trăng sáng lùa vào vách ngăn
Tháng hai ngày giỗ Mẹ Cha
Trong mơ con đã ghé thăm hai người.

MUỘN PHIỀN

"...Muộn phiền dồn nén trong lòng
Viết ra dàn trải nổi lòng hằn sâu
Mỏi mòn chịu đựng bấy lâu
Để cho bớt nặng, thấm sâu nhận chìm
xế chiều rồi sẽ ra đi
Thân nầy buông xả bớt đi nhẹ người
Chờ ngày từ giả cỏi đời
Qui hồi tiên tổ một nơi yên bình..."


Học trò dân Huế quê tôi
Bưng hoàng hôn tím vào thơ học trò
Nữ sinh Đồng Khánh qua đò
Sông Hương đưa lối giọng hò xa xôi


Nữ sinh xứ Huế dạo chơi
Phấn thông vàng rải ngát trời Thiên An
Trống trường Đồng Khánh vừa tan
Rừng cây thơ thới như đàn bướm bay.



THƠ TRÀO PHÚNG

Trung ơi.! Cho thiếp hỏi chàng
Thiếp đâu có đẹp dịu dàng như Nga
Cũng không giàu giống Qatar…
Tại sao chàng vẫn cứ sà vào yêu?


Việt ơi! Nàng chớ hỏi nhiều
Tuy em không đẹp yêu kiều, mộng mơ
Nhưng ta yêu nét ngây thơ
Ngây thơ đến mức ngu ngơ của nàng


Bao phen ta lỡ sỗ sàng
Thế nhưng em vẫn nhẹ nhàng bỏ qua
Còn dâng ta cả song Sa
Mặc cho con cái kêu la khóc gào!


Thân em ta cũng sờ vào
Đầu, chân, ngực, rốn… chỗ nào cũng ngon
Vân Phong, Phú Quốc, Vân Đồn…
Nàng đều bịt miệng các con dâng mình


Trung ơi! Chàng quả có tình
Để em chờ đợi tình hình bớt căng
Em cho chàng chín chín năm
Chàng tha hồ đến ăn nằm với em!


Thích gì chàng cứ dựng lên
Các con khóc mãi cũng quen thôi mà
Mai sau thống nhất một nhà
Con chàng – con thiếp đều là họ Trung!


Cảm ơn nàng nhé Việt cưng
Anh thề suốt kiếp chẳng ngừng yêu em!
Mong trời xe chỉ, kết duyên
Vợ chồng Trung Việt đổi tên thành Tàu



VỀ NGUỒN.


Đường về quê ngoại tuy xa!
Nhưng lòng vẫn muốn ghé nhà hỏi thăm
Vườn cau ngoại đã từng chăm
Bờ tre sau trước bóng râm đường làng
Hoa cau thơm ngát nụ vàng
Vườn bên mượt lá trầu càng thêm xanh
Cau dầy vôi trắng trầu xanh
Vị cau nồng ấm miếng trầu ngoại ăn

Bây chừ ngoại đã không còn
Nhưng ta vẫn giữ tình làng nghĩa quê
Dẫu rằng tình cảnh chia lìa
Giữa trong tim ấy - tình quê rộn ràng
Ai ơi xin chớ buồn than
Trăng kia vẫn sáng quê làng ngoại thôi.
Tộc Hà La Chữ quê tôi
Trái tim xa xứ - khắp nơi nhớ về...

QUA BỐN MÙA

Thu về nhặt hết lá vàng
Đông sang giá lạnh, duyên nàng bền lâu
Xuân này ta vẫn còn nhau
Hạ mang ve đến khóc sầu làm chi.!
Bốn mùa lần lượt trôi đi
Soi gương chợt thấy, cả hai đã già
Nghĩa tình mãi giữ đậm đà
Vui cùng con cháu cửa nhà ấm êm!

CHIA TAY THÁNG TÁM !

Nói lời tạm biệt nhau thôi,
Mùa Hạ Tháng Tám qua rồi... vấn vương.
Gió mưa lùi lại cuối đường,
Cuộc đời vẫn tiếp yêu thương tháng ngày.

Nắng vàng nhuộm những đắm say,
Bước chân Tháng Tám đó đây giao hòa.
Nghe niềm thổn thức tim ta,
Đón chào Tháng Chín mùa Thu lá vàng.

Xẻ chia cảm xúc ngập tràn,
Tạm xa Tháng Tám muôn vàn nhớ mong.
Lá rơi... day dứt nỗi lòng,
Ướp vàng Tháng Chín cháy nồng tình yêu !

Tyler, TX  31-8-2015

Mình ơi anh bảo với mình
Tết năm kỷ hợi chúng mình còn đôi
Nghe xong nheo mắt vợ cười
Chúng mình hai chiếc một đôi mà mình

Đời còn bao thứ đẹp xinh
Nhưng mà, anh đã, có mỉnh ...mình ơi.!
Bên anh chỉ có mình thôi
Sớm trưa chiều tối mình ơi, mình à

Hai ta! duyên nợ tình sâu
Mình là, hiền nội đứng đầu đảm đang
Xuân về chuẩn bị bước sang
Năm mới con lợn bảo bang thế lào.?

Tết nẩy chuẩn bị cho mình
Tiền dành, quá ít, tặng mình chi đây?
Nhưng mà.! được cái cũng may.
Vốn từ lai láng, thơ này tặng em!

Tặng mình một nửa tim Anh.
Nửa còn để lại! Mình dành cho con.
Thương mình hai chữ vuông tròn.
Vợ chồng êm ấm nhìn con thỏa lòng.

Tặng em hai chữ thủy chung.
Bên anh luôn có, rộn ràng tim em,
Mình là hai chữ vợ hiền.
Một mình vất vả chăm liền hai con!

QUÊ HƯƠNG.

Bóng tre che mát đường làng
ĐỨC BƯU ta đó muôn vàn nhớ thương.


Lá thu, rực rỡ đây trời
Thay mầu đổi sắc đón mời thi nhân
Thiên nhiên tươi đẹp muôn phần
Gom lời kết chữ dệt vần tặng nhau.


Đến đi, Thu mãi hiền hòa
Người đời thất thập tưởng xa hóa gần
Thu đi sao quá vội vàng
Người về "một cỏi" muôn ngàn xót thương

NÍU KÉO MÙA THU

Thu đi để lại lá vàng
Gom niềm nhung nhớ chứa chan tấc lòng
Thu đi tiếp nối mùa đông
Còn chăng hẹn ước chờ mong thuở nào.

Thu tàn tơi tả thế sao
Để cho mây gió vẫy chào chia ly
Thu xa biền biệt chẳng ghì
Làm ai ngơ ngẩn chỉ vì nhớ thu.

Thời gian xin hãy từ từ
Cho ta níu giữ hồn thu bên mình
Ban mai ngắm ánh bình minh
Hoàng hôn lặng xuống ấp tình lứa đôi.

Thu ơi ! Ở lại bên đời
Để ta vun đắp một trời khát khao
Đừng như gió thoảng rì rào
Lướt nhanh vội vã úa màu sắc thu.


THU ĐẾN NGƯỜI ĐI

Cảm nhận khi đọc hai câu thơ về thu:

"Thu đi để lại lá vàng
Người đi để lại muôn vàn nhớ thương"

Chia tay thu đến hè đi

Lá vàng rơi rụng làm chi nhớ người
Nhớ ngày lúc ấy vào thời

Hai ta còn nhỏ rong chơi đầu làng
 

Thu về cho lá vàng bay
Thả diều bắt bướm suốt ngày bên em

Đêm thu trăng chiếu qua rèm
Tròn trăng mười sáu bên thềm nhớ thương
 

Tháng ngày tuyệt hảo dư âm 
Bây giờ em lại âm thầm khổ đau
Ra đi còn vướng cho nhau
Ngọt bờ môi đó thấm sâu ân tình
 

Trôi dần ngày tháng qua mau
Em đi để lại mối sầu riêng tôi
Hai mùa thu vẫn buồn trôi

Người đi chẳng thấy lá rơi cuối trời.
 

Thẫn thờ mân chiếc lá rơi
Cuối thu thơ thẫn thân côi một mình 

Đầu thu, xưa vẫn kết tình
Bóng chim tăm cá biết tìm nơi đâu?
 

Qua rồi, trăng sáng mộng mơ
Vắng Người, trót để ngóng chờ đau thương

Thà đừng gặp gỡ khỏi vương
Tấc lòng chắc khỏi vấn Vương giờ nầy
 

Từ đây, mỗi độ thu vàng
Nhắc tôi nhớ đến người mang bóng hình
Dù xa vẫn giữ chân tình

Trong tim ray rứt một mình canh thâu

Thu về nhắc nhở lòng tôi
Không gian tím cả thu buồn nhớ ai.?
Lá vàng rơi rụng trước sân
Mùa thu ảm đạm làm ai buồn rầu
 

Thôi đừng nhắc nữa làm chi
Thời gian tôi để quên đi em rồi
Em ơi, đừng đến em ơi
Bóng đêm tràn ngập lòng tôi nghẹn ngào

Thu về rồi đó thu đi
Lá rơi vương vãi lối đi cuối đường
Ngày về em mãi luyến thương
Người xưa chốn cũ vẫn luôn nhớ hoài


SẦU ĐÔNG

Đông về trên phố hôm nay
Lạnh vai, mỏi gáy, thấm ngay cả hồn
Thu mình vào giấc mơ luôn
Tuyết hoa trắng xóa nổi buồn chăng ai?


Nửa đêm chợt giấc u hoai
Ngẩn ngơ bối rối dặm dài vẫn đang
Luống tình sương cỏ, đa mang
Thèm đôi chút lửa, nhớ trăng thu mời


Luôn thèm với cả bờ môi
Nhưng nay xa vắng rối bời tâm tư
Má hây nay ở đâu chừ.?
Buồn thương thủ thỉ mong chờ sang canh


Sụt sùi nhiều đoạn bi ai,
Bóng trăng lìa gió, lạc loài phương xa
Thôi rồi duyên phận đôi ta
Có chi để lại trải qua cô phòng


Đường đi, biết chẳng hề chung
Nên chi nửa giấc quay cuồng gió ơi.!
Nổi lòng thổn thức bồi hồi
Tình yêu vuột mất, sầu vơi một mình


Đừng gieo chi nửa ân tình
Đắng cay trọn kiếp khi mình mất nhau.
Rồi ta có cả về sau...
Nhưng mà không được bên nhau trọn tình


LỜI THÌ THẦM.!

Đông tàn từ độ xuân sang
Hoa khoe dáng ngọc bên hàng trúc xinh
Long lanh ánh mắt đưa tình
Hoa cười tô điểm như hình bức tranh


Xuân về hàng liễu thêm xanh
Giọt sương lấp lánh trên cành hoa mai
Nắng xuân chiếu rọi bờ vai
Điểm tô nhan sắc cả hai dỗi hờn


Rộn nghe hơi thở dập dồn
Mênh mang nỗi nhớ từng con hiện về
Bướm vờn hoa nở tỉ tê
Thì thào trong gió câu thề bên tai


Hương tình nhuỵ thắm ban mai
Điểm tô hương sắc tháng ngày dịu êm
Chao nghiêng giọt nắng bên thềm
Dáng xuân còn đó bóng em khuất dần.




NỤ CƯỜI

Mình ơi.! tôi nói mình nghe
Mình nên luôn nhớ phải khoe nụ cười
Quanh năm suốt tháng vui tươi
Trước khi ngủ dậy nhớ cười cho vui


Hôm nay sinh nhật của mình
Mình ơi.! dậy sớm chúng mình cười vui
Cười tươi khách đến cũng vui.
Cảm ơn các bạn cùng tui vui cười.


SOI GƯƠNG.

Soi gương, giận chẳng thấy mình
Đem treo xó bếp bỗng hình hiện ra...
Hoảng hồn tưởng gặp bóng ma
Sáng đèn mới tỏ chính ta dọa mình !


Soi gương sinh nhật thấy già
Bảy tư là tuổi không xa đất trời
Buồn treo góc kín cho rồi
Để không thấy bóng một đời xót xa


Mong rằng từ ấy về sau
Chẳng còn thấy bóng nhìn nhau dỗi hờn

Giờ luôn vui vẻ tâm hồn
Bên em, mãi mãi vẫn còn Mình ơi.!


THƠ ĐIÊN.!

Nỗi buồn khốn khổ ngày xưa
Niềm vui sung sướng móc mưa bất ngờ
Đầu đời đưa đến đần đơ
Đều đem đất đá đù đờ đẫn điên

Đời này đất đá khô cằn
Làm sao đục đẽo thơ văn cho đời
Điên đầu đánh đập đã đời
Đồ điên đi đứng đụng đâu đau đầu

Mong rằng chóng thoát cơn đau
Để ta tỉnh táo nhìn nhau kiếp nầy
Ở đâu, kẻ dốt làm thầy?
Người khôn lại xuống làm bầy ruồi bu.!

ĐẢNG KHOE...ĐẠI THẮNG.

Mở mồm khoe Đảng Quang Vinh
Đánh đâu thắng đấy… thất kinh rụng rời.!
54 chiến thắng hỡi ơi.
Di cư làn sóng triệu người vô Nam.

Chiếm thành nhưng thất nhân tâm
Muôn dân oán hận âm thầm chạy đi.
Thắng vầy mà thắng cái gì.!
Nhân tâm ai oán, thành trì xác xơ.

Dòng sông Bến Hải đôi bờ
Dân hai miền vẫn ước mơ hòa bình.
Đảng gây chiến sự đao binh,
Nồi da xáo thịt, đệ huynh chia lìa!

75 máu lệ đầm đìa
Đảng khoe đại thắng tía lia rùm trời!
Thắng mà dân chạy ra khơi,
Bỏ nhà bỏ nước triệu người vượt biên!

Triệu người cải tạo oan khiên,
Lòng dân oán hận bạo quyền khôn nguôi!
Thắng mà bốn chục năm rồi,
Nhân tâm ly tán đứng ngồi không yên!

Hận thù bất cộng đới thiên
Bốn mươi năm vẫn oan khiên ngút trời!
Hố sâu cách biệt bao đời
Giữa Tư Bản Đỏ với Người Dân Oan!

HÔ HÀO.! XUỐNG ĐƯỜNG
Thứ Bảy 13-10-2018.


Cảm ơn các Bạn đọc qua.
Nổi lòng tâm sự xót xa đoạn trường...
Người dân nhụt chí kiên cường
Bởi vì Việt Cộng coi thường ý dân


Ngày mười tháng sáu toàn dân
Xuống đường chống đối hô vang chống Tàu
Cộng nô nhượng bán Đặc khu
Đất liền biển đảo cùng nhau chia phần


Bắt người đánh đập phũ phàng
Công an tra tấn muôn ngàn đớn đau
Giết người diệt khẩu về sau
Người dân yêu nước cùng nhau hợp quần


Mười ba thứ bảy kề gần
"Đình công Bãi thị" tinh thần quyết tâm
Nối vòng tay lớn đập tan...
Tay sai Thái Thú, " Việt Nam trường tồn.!"

HAY CHI?

Hay chi hay quá bạn ơi.!
Hay cười hay nói đơn côi một mình
Cười cho thế sự bất bình
Nói lên bớt khổ cho mình bớt đau
Bây chừ chồng vợ có nhau
Vui buồn sướng khổ trước sau vẹn toàn
Xót thương quê mẹ điêu tàn
Mong sao "đảng cộng" suy tàn cứu dân

Mưa dầm 07112017

XUÂN LY HƯƠNG

Xuân về trên đất tạm dung
Tình người xa xứ cùng chung tấm lòng
Hương quê ấp ũ mặn nồng
Trao về các bạn tấm lòng yêu thương
Nổi lòng vong quốc đau thương
Mồ côi Cha Mẹ đoạn trường xót xa
Bạn ơi.! thăm giúp Mẹ Cha
Đốt nhang vái lạy thay ta tạ từ.!

Tạ Ơn 2017

GIẤC MỘNG ẢO !

Tớ còn mơ giấc mộng dài
Mơ đêm mê mẩn, mơ ngày tình si.
Thấy em, tóc xỏa nhu mỳ
Đùa trăng cợt gió rù rì cùng mây.

Giấc mơ tớ ước thật đầy
Tóc dài thơm ngát làm ngây ngất lp̀ng.
Được tin nàng đã sang sông
Ấy người mộng ảo phiêu bồng nổi trôi.

Tớ nay vẫn chỉ mình thôi
Còn em nay có cuộc đời riêng em.
Long lanh như giọt sương đêm
Gió khuya nhẹ thoảng qua thềm sương tan.

Lụn tàn theo bước thời gian
Làm như không biết, khỏi ràng buộc nhau.
Thôi thì ước hẹn mai sau
Mong người mộng ảo ở lâu với đời.

ĐÊM BUỐT LẠNH 08112017

TÌNH NGHĨA VỢ CHỒNG

Biết nhau lúc tuổi bốn mươi
Cưới em làm vợ là người anh mong
Cuộc sống dù có long đong
Sắc son sau trước một lòng thủy chung


Khó nghèo ta phải chung lưng
Đồng tâm vượt cảnh khốn cùng gian nan
Sớm khuya tần tảo chẳng than
Một sương hai nắng nhọc nhằn ngại chi


Ngày nào tóc vẫn xanh rì
Mà nay tóc bạc da in đồi mồi
Trọn đời tình đẹp lứa đôi
Trăm năm thắm mãi duyên đôi chúng Mình.!


ÁO DÀI TẶNG EM

Biết nhau lúc tuổi bốn mươi
Cưới em làm vợ là người anh mong
Cuộc sống dù có long đong
Sắc son sau trước một lòng thủy chung


Khó nghèo ta phải chung lưng
Đồng tâm vượt cảnh khốn cùng gian nan
Sớm khuya tần tảo chẳng than
Một sương hai nắng nhọc nhằn ngại chi


Ngày nào tóc vẫn xanh rì
Mà nay tóc bạc da in đồi mồi
Trọn đời tình đẹp lứa đôi
Trăm năm thắm mãi duyên đôi chúng Mình.!


ÁO DÀI EM MẶC.

Anh yêu, mến chiếc áo dài,
Thướt tha duyên dáng đẹp hoài thời gian.
Ngày xuân nắng trải tơ vàng,
Khoe tà áo mới ngập tràn tuổi thơ


Lớn theo lứa tuổi học trò
Nắng che tà trước gió vờn vạt sau.
Những ngày đẹp ấy bên nhau,
Áo em in dấu vạt sầu còn vương.


Đẹp sao tà áo quê hương,
Áo dài màu trắng nhớ thương năm nào!
Bây chừ trắng đổi thành màu
Vẫn duyên vẫn dáng như ngày yêu ai.!


Thướt tha trong chiếc áo dài
Em như nhành liễu mảnh mai soi mình
Dáng thanh xanh biếc in hình
Lặng theo bóng nước để tìm gặp em


Dịu dàng, đẹp tựa nàng tiên
Kiêu sa, quyến rũ, với niềm ước ao
Nghe lòng dậy sóng, xôn xao
Ruổi Rong, mê mải, lạc vào mộng mơ


Nghiêng nghiêng chiếc nón bài thơ
Phất phơ tà áo, thẫn thờ yêu thương
Áo dài, ru mộng đêm trường
Khiến lòng ngơ ngẩn, vấn vương, mơ màng


Cầu trời nối nhịp song toàn
Để cùng sánh bước bên nàng, đẹp đôi.!
Dẫu đi khắp bốn, phương trời
Áo dài em mặc rối bời tim anh...


Kỹ niệm 35 năm ngày cưới

VỢ CHỒNG

Vợ Chồng tuy một mà hai
Phu thê nghĩa nặng cả hai chung lòng
Thuyền bơi mát mái xuôi dòng
Hương yêu tuổi trẻ, già nồng tình chung
Tình Thương vẫn mãi nhau cùng
Thủy chung là điểm ta cùng quan tâm
Vợ Chồng nghĩa nặng tình thâm
Tuy hai mà một thân tâm an bình,


NỘI TRỢ.

Đi làm còn có lương tiền.
Việc nhà chẳng có đồng tiền gởi thư
Đi làm còn có lúc hưu.
Việc nhà chẳng có tiền hưu làm hoài

Nghề nào, hưu cũng có ngày.
Chỉ nghề nội trợ không hưu làm hoài
Hô-lì-đây cũng không đoài.
Quanh năm suốt tháng chỉ hoài làm công

Nấu ăn dọn dẹp cho xong.
Một ngày ngưng nghỉ thật trông là phiền
Ai người đứng bếp thay phiên.
Ai lo chợ búa, ai chuyên việc nhà?

TÌNH CHA

Công Cha cao tựa núi non
Dài sông, rộng biển, cho con nên người
Cha cho, con nụ cười tươi
Dành cho con cả cuộc đời tương lai.

Dạy con nhận rõ đúng sai
Ân tình, nhân nghĩa, dũng tài, hiếu trung
Rộng lòng, độ lượng, khoan dung
Gái Trai chí lớn, chớ dùng mưu ma.

Hiểu nhiều, biết rộng, nhìn xa
Đừng quá thiển cận, khó qua khổ nghèo.
Sóng to phải vững tay chèo
Chớ ham danh lợi mà gieo oán thù.

Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
Trong êm, ngoài ấm dù lòng khó khăn
Lỡ lầm phải biết ăn năn
Đừng huênh hoang quá chẳng nhăn nhó hoài

Sống nay, biết để ngày mai
Công to, việc nhỏ miệt mài cho xong
Khổ đau nên để trong lòng
Ngăn dòng lệ chảy hoen bờ, ướt mi,

Gia phong, nề nếp duy trì
Chia cơm xẻ áo những khi người cần
Thương người như thể thương thân
Kính trên, nhường dưới, góp phần chung lo,

Gia đình, xã hội, sao cho,
Vẹn toàn, hạnh phúc, ấm no, trắng ngần
Đời Cha sâu nặng nghĩa ân
Phận con luôn nguyện suốt đời khắc ghi ...

ƠN CHA NGHĨA MẸ.

Cánh cò cõng nắng qua sông
Mẹ là nước mắt cay nồng của Cha
Cha là một dãi ngân Hà
Con là giọt nước sinh ra từ nguồn

Quê nghèo "một nắng hai sương"
Câu thơ cha dệt trào tuôn sóng ngầm
Thương con cha ráng sức ngâm
Khổ đau hạnh phúc nảy mầm thành hoa.

Lúa xanh trải thảm đồng xa
Quê nghèo hoà với dáng Cha hao gầy
Cánh diều con lướt trời mây
Mang câu "lục bát" chở đầy tình Cha.

Thời gian thấm thoát trôi qua,
Người đi kẻ ở bông hoa đổi màu,
Trần đời lắm cảnh thương đau,
Hỏi người có biết từ đâu có mình?

Nhờ ơn Thượng Đế tạo hình,
Truyền cho nhân thế, ban tình mẹ cha,
Dù cho con phải bôn ba,
Mẹ Cha đau ốm... đường xa nhớ về,

Nhớ trong những lúc não nề,
Vì con cha vẫn mãi mê lo làm,
Cho con được tấm thân an,
Nuôi con khôn lớn không màng khó khăn,

Cho con manh áo cơm ăn,
Đem lời dạy dỗ ân cần khuyên lơn,
Ơn cha như núi Thái Sơn,
Như vùng đất khó không sờn vì con,

Trong đời lên núi xuống non,
Ơn Cha nghĩa Mẹ vẫn còn hôm nay,
Cầu xin, ơn đức, các Ngài,
Tuôn tràn ân điển mãi hoài mẹ cha!

Công cha như bản tình ca,
Trọn tình mẹ mãi ru ta vào đời
Thanh âm bát ngát mây trời.!
Phận con luôn phải nhớ lời Mẹ Cha.


BÓNG CHA, CHE MÁT CUỘC ĐỜI CON

Cha như núi cả trên cao
Con làm sỏi đá đi vào trần gian
Người cha nghiêm khắc vô vàn
Luôn làm mềm đá cứng chân con mình

Cha là cây cột đầu đình
Cho con đứng mãi một mình vững chân
Cha là ngọn núi cách ngăn
Cho con chắn lối chẳng ngần ngại chi

Cha là một túi thần kỳ
Cho con mang nặng chẳng vì một ai
Cha là chốt đóng then cài
Cho con trung liệt không nài khó khăn

Cha là thừa tiếp nặng cân
Cho con gánh vác dựng xây cơ đồ
Cha là cội gốc tàn khô
Cho con vượt sóng hải hồ bốn phương

Cha là lẫm liệt đường đường
Cho con đuổi bóng những phường vong nô
Cha là nét sử điểm tô
Cho con tường tận bốn bờ non sông

Dù cho cạn nuớc biển đông
Trường Sơn nhả khói đừng hòng đổi thay
Dù cho phương Bắc phương Tây
Hay phương nào nữa nước nầy chẳng lay

Đã như muối mặn gừng cay
Tình non nghĩa nước thêm dày keo son
“Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn”
Việt Nam sông núi vẫn còn trơ trơ

Tình cha con mãi tôn thờ
Ngàn năm còn mãi cơ đồ núi sông
Tình cha con mãi ghi lòng
Ngàn năm còn mãi non sông nước này

Tình cha còn đó đẹp thay
Con luôn ấp ủ cận kề bên con

TIỄN BẠN

Sao đời có sự phủ phàng!
Thiên tài còn trẻ, bỏ “đàn” đi xa
Nghe chăng những tiếng thiết tha?
Của người ở lại, lệ sa đôi dòng

Nguyện cho bạn được thong dong
Ở nơi vĩnh cửu, không dòng lệ rơi
Trần gian có lắm bụi đời
Bạn đi để lại bao lời tiếc thương.

CHÚC MỪNG NGÀY SINH

Ngày sinh đến tuổi vừa tròn  
Chúc thêm hương sắc vẫn còn mãi xinh 
Hằng Nga đẹp nhất hành tinh
Như trăng mười sáu lung linh mặt hồ
 
Yêu thương hạnh phúc điểm tô 
Cho đời tươi sáng cơ đồ dựng xây 
Mong sao cuộc sống sum vầy       
Những lời hoa mỹ ấm lây tình người.


BUÔNG XẢ

Đời người lắm cảnh thịnh suy
Thắng thua khinh trọng cũng tùy người thôi
Giận buồn những chuyện xa xôi
Trách hờn sự việc qua rồi đã Lâu

Dại gì thức trắng đêm thâu
Xả buông hết thảy buồn rầu tiêu tan
Để cho tâm trí bình an
Vì đời còn có trăm ngàn điều hay

Chì cần cách sống đổi thay
Đừng nên chấp nhất xưa nay vẫn còn
Mặt Trăng có khuyết lại tròn
Sự đời đừng tưởng luôn ngon ngọt đều

Sống mà phạm lỗi quá nhiều
Thường hay gặp phải những điều không hay
Vậy nên xả bỏ liền ngay
Bước đi không thấy chân tay nặng nề

Chẳng vì tốt đẹp mà mê
Coi như mọi chuyện bên lề đời ta
Nhiều điều nghịch cảnh phong ba
Là do nhân quả oan gia đời nào

Bây giờ trả hết đâu sao.!
Xong rồi khỏe nhẹ hãy chào tiển đưa
Đừng nên tái ngộ dây dưa
Đừng gieo lộn giống như xưa được rồi

Ngày nay phước đức vun bồi
Bi quan thái quá buông trôi cuộc đời
Phải lo làm lại kịp thời
Vươn lên hoàn hảo rạng ngời dài lâu

Để cho con cháu theo sau
Noi gương cha mẹ bền lâu sống đời
Nhẹ nhàng thuyền nhẹ ra khơi
Trở về bến giác đầy vơi không màng

Kính Loan
Năm Mùa Vu Lan không còn Mạ 2017
MOTHER DAY 2017.

THU SẦU MUỘN.(R)

Hoàng hôn vàng óng chân mây
Gió hiu se lạnh đêm nay cô phòng
Ngoài hiên lá rớt bên song
Mãi theo nổi nhớ, sầu mong héo gầy
 


Nước mưa tuông đổ xuống đầy 
Tạt vào song cửa, gió lay thét gào
Lá vàng rụng ngập bờ ao
Lá xanh níu lại, với bao nỗi sầu

Thu nầy buồn suốt canh thâu
Dưới chân xác lá, úa sầu nổi đau
Trăng thu viển xứ dài lâu
Hồn thu thổn thức đêm thâu não lòng

Thu xưa vương vấn tơ lòng
Bao lần đưa tiễn, ngóng trông ngày về
Nghìn trùng vạn dặm sơn khê
Thiên thu vọng nguyệt, bốn bề vấn vương

Ta xin đời có vô thường
Vì đâu tấu khúc đoạn trường chia hai
Sụt sùi nhiều đoạn bi ai,
Bóng trăng lìa gió, lạc loài phương xa.

Mùa lạnh phố núi 08012018

XIN ĐƯỢC BÌNH YÊN

Bình yên buổi áng lặng thinh
Soi gương cười với chính mình vu vơ
Bình yên trưa nắng thẩn thờ
Lối mòn tôi bước bóng chờ chao nghiêng

Bình yên chiều đến cô miên
Tấc lòng này hởi muộn phiền lo toan
Bình yên đêm tối hiền ngoan
À...ơi...bên cạnh hoa soan giấc nồng

Phố núi Tyler 13112017

NHẬN-MANG-NHỚ-CẢM ƠN NGƯỜI.

Nhận ơn các bạn gần xa
Hôm nay sinh nhật gửi hoa chúc mừng.!
Lòng tôi cảm mến vô cùng
Nhịp tim hạnh phúc hoà chung tiếng cười

Mang ơn các bạn cùng người
Tuy xa chẳng gặp tình người đã trao
Cho nhau lời nói ngọt ngào
Xẻ chia tình cảm thật bao ân tình.!

Nhớ ơn những nhánh hoa xinh
Nhận hoa nhận cả chút tình mến thương
Giờ đây nghe nhạc du dương
Bài thơ gửi gắm niềm thương với mình

Cảm ơn các bạn thân tình
Ngày sinh có bạn thấy mình càng vui
Luôn là bạn tốt trong đời
Dẫu không gặp mặt tình người vẫn mang

Tyler City, Cao Nguyên gió lạnh 26122017

HỎI NHÀ ANH
Nhà anh, em hỏi làm chi?
Con đường dẫn tới lối đi Châu Thành
Cửa lùa khung sắt kết thành
Mái đúc sắt thép, tường thành đá dăm

Không vườn, thiếu đất đành cam
Phòng dành hai đứa màu cam gọn gàng
Mời em ghé thử một lần!
Cam đoan em sẽ nhiều lần tới thăm

Mùa hè nữa độ trăng rằm
Thu về vàng tím mây giăng lưng trời
Xuân sang sánh bước dạo chơi
Cuộc đời nhàn tản kiếp người cõi Tiên!

Quên đi hết thảy ưu phiền
Bồng lai tiên cảnh chỉ riêng chúng mình!
Duyên là giai ngẫu, ba sinh
Sống cho vẹn nghĩa, trọn tình yêu thương!
HỎI NHÀ EM
Nhà em? Anh hỏi làm chi?
Đường lên Phường Nghĩa, lối đi nhà Thờ
Cổng vào xanh biếc Vải tơ
Cửa hương đen bóng, Dừa, Bơ, quanh vườn!

Mai vàng óng ả dễ thương
Bốn gian nhà ngói, bức tường trắng tinh
Đường về phố chợ gần đình
Dốc lên Chủng viện, điểm xinh lối về

Mùa Đông cho chí mùa Hè
Tiết trời ấm áp, hoa khoe sắc màu
Thu về trăng rụng xuống cầu
Xuân sang đào cúc một màu xinh tươi

Ghé đây anh thấy nụ cười
Ưu phiền quên hết, người người thân thương
Nhà em anh đã biết đường
Mẹ cha đã thuận, anh thường ghé thăm!

Kính Loan

(24071984–24072019) 35 năm ngày cưới.

MẠ ƠI.! CON SẼ VỀ
Kính Loan   2010

 
Bóng cây che mất đường làng , 
Quê hương ta đó, vô vàn nhớ thương
ĐakBla nước chảy vấn vương
Biết bao kỹ niệm, đêm trường khắc ghi

 
Thời gian dấu vết chim Di
Xuân về rồi lại xuân đi vô thường
Xin đời cứ mãi yêu thương
Đón mùa xuân đến nhớ thương Mẹ hiền

 
Mai vàng hé nụ bên hiên 
Mình con xa xứ bỗng nhiên chạnh lòng
Trời xuân hoa thắm sắc hồng 
Mà sao nước mắt ngập long tha phương

 
Thắp dùm cho một nén hương 
Bia sầu, huyệt lạnh xót thương mộ phần
Dõi hồn mơ cảnh cỏi trần
Còn hương bóng Mẹ bên sân đợi chờ

 
Đời người sao mãi ước mơ
Mùa xuân, tết đến còn chờ hay không?
Mạ tôi cứ mãi đợi trông
Nhìn tia nắng mới, ươm hồng xuân sang.


NỖI LÒNG XA XỨ

Từ khi, trôi dạ̣̣t xứ người
Tính ra, đã mấy lần rồi Thanh Minh
Nấm mồ tiên tổ tội tình
Người thân chắc đã cuối ghềnh đầu non

Mây tan mưa tạnh sáng hơn
Nhưng người tàn tạ, xuân còn được bao
Đành thôi nương chén rượu đàọ̣̣̣
Tháng ngày vơi nỗi nghẹn ngào nhớ quê

ĐÊM ĐÔNG MƯA BUỒN

Mưa đêm rả rích canh thâu
Mình em riêng với nỗi sầu miên man
Khóe mi nhòe lệ đôi hàng
Tim côi đau nhói tựa ngàn kim châm


Mắt buồn luôn mãi ngóng trông
Người xưa lỗi hẹn nên không quay về
Đâu còn hình ảnh gái quê
Trăm năm hen ước lời thề sắt son


Riêng em mình vẫn âm thầm
Ngày mong đêm nhớ bao năm mỏi mòn
Giữ gìn lời hứa sắc son
Cùng người san sẻ vui buồn sớm hôm


Thế rồi pháo đỏ, rượu nồng
Anh cùng se mối tơ hồng giàu sang
Riêng em đau xót vô vàn
Lời thề theo gió mây ngàn bay xa


Hai hàng lệ đẫm nhạt nhòa
Chúc người hạnh phúc, gấm hoa suốt đời
Từ rày riêng có em thôi
Đoạn trường nên chỉ khóc cười thế nhân...


10:50 PM / 03032018

MỪNG SINH NHẬT NHÀ TÔI   (R)

Tháng năm chẳng quản làm sao,
Được tin sang đấy kính chào nhạc gia
Gặp rồi nhạc mẫu xuýt xoa
Với người con rể mẹ cha đón chàng

Cảm ơn cha mẹ sinh nàng
Nhớ mùa thu trước lá vàng đầy sân
Ngày qua nắng sớm trong ngần
Hoa khoe xóm đạo chuông ngân núi đồi
 

Duyên tình "Mình" đã chọn tôi
Kính Loan năm ấy sánh đôi với người
Trao duyên gửi phận nhận lời
Thề nguyền chung thủy trọn đời bên nhau...

Thời gian lặng lẽ qua mau
Răng long tóc cũng phai màu tựa vôi
Bao nhiêu sinh nhật qua rồi
Mỗi mùa thu tới bồi hồi chuyện xưa...

Đêm tàn mộng vẫn đong đưa
Nắng luồn qua chấn song thưa khều người

Thế là nắng đã mở lời
Nếu không nắng nhắc khó rời được nhau.!


Mưa phố núi 29032018


ẢNH XƯA BẠN CŨ

Ấu thơ chung một mái trường
Lớn lên tung cánh muôn phương với đời
Nhưng rồi cuộc sống nỗi trôi
Ra đi viễn xứ đơn côi một mình

Giờ đây nhìn lại tấm hình
Sáu mươi năm trước chúng mình có nhau
Tuổi còn mái tóc xanh đầu
Bây giờ tuổi đã theo màu thời gian


Bể dâu tứ hướng hợp tan

Nhờ ơn tri kỹ còn đang giữ gìn
Đẹp ơi! ký ức như in
Xa quê nhớ lại khi nhìn ảnh xưa


Hợp tan xao xuyến tiển đưa
Ngôi trường, tình bạn thuở xưa nhớ hoài

Ly hương chân bước lạc loài
Giải buồn lướt mạng lai rai kết tình

Chuyển xoay ký ức một mình
Nay cùng có bạn chúng mình xẻ chia...

Nỗi buồn nhân thế cách chia
Dang tay nối lại chẳng lìa tình thâm

02042018 Tiết lạnh đầu xuân

CHÚC EM SINH NHẬT 2016
 

Hữu duyên anh được gặp "Mình"
Cùng nhau san sẻ chuyện tình tháng năm
Tình chồng nghĩa vợ lo chăm
Vui buồn sướng khổ trăm năm vẹn thề


Cuộc sống khốn khó muôn bề
Đồng cam cọng khổ cận kề hai ta
"Nhà Tôi" tính nết hiền hòa
Chính "Mình" tạo hóa làm quà tình yêu


Hôm nay sinh nhật vợ yêu
Muôn điều anh nói dệt thêu tất lòng

Mình ơi! luôn nhớ cảm thông
Cùng nhau cam khổ vợ chồng bao dung


Chúc em sinh nhật vui cùng
Muôn điều may mắn thủy chung vẹn toàn

Hai ta viên mãn chu toàn
Cháu con nội ngoại hoàn toàn cả đôi.

Vợ Chồng tuy một mà hai
Phu thê nghĩa nặng cả hai chung lòng
Thuyền bơi mát mái xuôi dòng
Hương yêu tuổi trẻ, già nồng tình chung


Tình Thương vẫn mãi nhau cùng
Thủy chung là điểm ta cùng quan tâm
Vợ Chồng nghĩa nặng tình thâm
Tuy hai mà một thân tâm an bình!


MÌNH ƠI MÌNH À U60 - U80

Đêm khuya nghe gọi : Mình ơi.
Dậy em nhờ tí, Mình ơi , Mình à
Giật mình như thể gặp ma
Mồ hôi nó toát như là tắm mưa


Bài thì mới trả buổi trưa
Giờ mà trả nữa te tua tuổi già
Nằm im mắt nhắm cho qua
Bên tai thỏ thẻ Mình à , Mình ơi.


Còn bao năm nữa trên đời
Vui xuân kẻo hết Mình ơi , Mình à.
Người ta bảo lúc về già
Dẻo dai hơn trẻ Mình à Mình ơi.


Con lớn chúng đã xa rời
Nhà thì vắng lạnh Mình ơi Mình à.
Sao không bắt chước người ta
Cờ người quyết đấu Mình à Mình ơi.


Bàn son có sẵn đang phơi
Quân ngà mau dậy Mình ơi Mình à
Ráng cho vui cửa vui nhà
Em thương Mình lắm Mình à, Mình ơi.


MÌNH VỚI TA U70 - U80

"Mình, Ta, tuy hai mà một
Ta, Mình tuy một mà hai"
Nhưng mình có tật nói dai
Nên chi ta phải nghe hoài không thôi


Ta mình "hai đứa" một đôi
Lâu lâu giận dỗi mỗi nơi một người
Làm lành "hai đứa" lại cười
Xáp vào lại hoá hai người một đôi


Ngọt ngào cất tiếng "Mình ƠI.!"
Trên đời đẹp nhất là Tôi với Mình
Đôi khi có chuyện bất bình
Cãi nhau tôi lại với Mình giận nhau


Nhưng mà giận chẳng được lâu
Giận nhau hôm trước hôm sau lại hòa
Nhìn mình tôi bật cười xòa
Nhìn tôi mình lại lăn sà vào tôi


Chúng mình như đũa có đôi
Có đôi để gọi "mình ơi, mình à.!"
Bây giờ như cặp khỉ già
Nhưng mà vẫn cứ mẹ à, ba ơi.!"


Khi nào thấy vắng bóng tôi
Thì mình lại gọi: mình ơi, mình à
Khi nào tôi thấy vắng bà
Thì tôi lại gọi: mẹ à, mẹ ơi.!


Gọi nhau cho trọn cuộc đời...
Nắm tay cùng bước nhìn trời sáng trong
Dắt nhau tới chốn ước mong
Mi buồn khép lại, áo quan đưa về.


 Đôi khi

Đôi khi phải biết dại khờ
Để lòng thanh thản một giờ bình an,
Đôi khi cần bỏ tính toan
Để bờ môi đó cùng vang nụ cười.

Đôi khi ''chín bỏ làm mười''
Để thôi câm nín, một lời trao nhau.
Đôi khi thấu hiểu niềm đau
Để thôi phán xét những câu tuyệt tình.

Đôi khi cần giở trang kinh
Để tìm thấy lại an bình nội tâm.
Đôi khi phải sống lặng câm
Để cho "tâm thức" âm thầm nở hoa..

Đôi khi nhận biết lỗi ta
Để lòng độ lượng, thứ cha lỗi người.
Đôi khi.. ngước mắt nhìn trời
Để hồn thoáng mát rạng ngời nắng xuân.

Đôi khi cần biết dừng chân

Để tránh cám dỗ trói chân, khổ đời!
Đôi khi ta phải buông lơi
Để cho hơi thở là nơi dịu dàng

Đôi khi lúc nhặt rồi khoan
Để cho tình chẳng buộc ràng lẫn nhau.
Đôi khi nhớ lúc ban đầu
Để tình trong sáng đượm màu tuổi thơ

Đôi khi tỉnh giữa lúc mơ
Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư
Đôi khi biết rãi lòng từ
Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi.

Đôi khi nín lặng cái tôi
Để đây với đó xa xôi lại gần
Đôi khi đạm bạc, thanh bần
Để thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh
 

Đôi khi phải sớm tu hành
Để cho hơn thiệt, khỏi tranh với đời!
Đôi khi buông xả xong rồi
Để yên bất động nụ cười thiên thu


Bây giờ đành dứt phàm phu
Để cho cánh cửa hạnh tu rõ ràng
Giờ nầy lòng đã bình an
Để tâm Bồ Tát vấn an trọn đời.

THĂM MỘ ÔNG BÀ

Phong rêu nắm cỏ bên mồ
Tóc xanh cầu nguyện trước mồ đầu năm
Ông bà yên nghỉ tháng năm
Có nghe các cháu viếng thăm khấn nài

Không may giữa cỏi lạc loài

Bà khuyên Ông chỉ một vài điều răn
Bây giờ gặp phải khó khăn
Ngậm ngùi nhớ lúc lăn xăn bên bà.


BÌNH MINH VỚI BIỂN

Dang tay ôm ánh bình minh
Ngỡ như gom trọn dáng người yêu thương
Thế rồi, hình ảnh vấn vương?
Một tia nắng lóa cuối phương trời hồng

Em về thu chuyển sang đông
Gửi hồn ra biển trải lòng ngàn khơi
Bao la trời biển trùng khơi
Nắng hôn suối tóc, nhạt nhòa môi em

Anh về với biển cùng em!
Yêu thương ta tặng môi mềm nụ hôn
Gần anh tan hết nỗi buồn
Vắng anh em giấu dỗi hờn vào đâu

Lần sau, ta hẹn gặp nhau
Ghi hình biển thắm, pha màu bình minh
Đẹp thay tạo hóa tặng mình
Hoàng hôn buồn lặng bình minh rạng ngời.

 Những bài thơ tình về Biển lúc bình minh, sáng sớm

VẦNG THÁI DƯƠNG

Mặt trời tựa ánh hào quang
Nhô trên mặt biển xóa tan bóng mờ
Cao dần tạo dáng nên thơ
Một vùng sáng lóe ngẩn ngơ chốn nào!

Chị Hằng chạy trốn cùng sao
Để cho ánh sáng tiêu giao cuối trời
Thuyền buồm giương cánh xa khơi
Mải mê rong ruổi một trời tự do

Vần dương tròn giống chữ o
Tỏa tia nắng ấm xuống cho mọi người
Rộn ràng tiếng trẻ vui cười
Nô đùa trên cát sóng lười đẩy đưa

Bình minh trên biển...tuyệt chưa
Trông như cô gái thẹn thùa mới yêu
Má hồng điểm dáng yêu kiều
Làm cho bao kẻ liêu xiêu vì nàng

Rạng đông trời biển dịu dàng
Ta yêu biển cả yêu hàng dừa xanh
Biển tung bọt sóng long lanh
Dịu êm làn gió ngọt lành..biển ru.

 ÁNH VÀNG BÌNH MINH

Bình minh tỏa sáng ánh vàng
Vầng mây lởn vởn xanh vàng thẩn thơ
Giải xanh một khoảng xa mờ
Mây trời lộng gió ởm ờ thoáng bay

Biển yên gợn sóng nhẹ lay
Ôm bờ cát trắng gom đầy miên man
Tô lên mặt biển sắc vàng
Chênh vênh sóng vỗ mêsh mang sáng ngời

Trời cao biển rộng chơi vơi
Gió vờn sóng biển ....chân trời mờ xa
Với bao đợt sóng hiền hòa
Ôm bờ biển lặng mặn mà yêu thương

Đến đây ngắm biển mờ sương
Bình minh trên biển vấn vương sắc ..vàng
Nâng niu tia nắng chứa chan
Lắng nghe sóng vỗ muôn vàn nhớ thương.

SOI MẶT ÁNH DƯƠNG

Ánh vàng soi mặt biển khơi
Ngập tràn ranh giới chân trời mờ xa
Một vùng trời biển bao la
Khắp nơi đầy ắp sắc hoa nắng vàng.

Biển vàng gợn sóng mênh mang
Vuốt ve bờ cát nhẹ nhàng dịu êm
Trời xanh mây phủ che thêm
Đong đưa ngọn gió liễu mềm du dương

Sắc màu rực rỡ ánh dương
Giao hoà tình ái yêu thương dạt dào
Nắng soi lấp lánh trên cao
Hữu tình mây nước vây bao khắp vùng

Xa xăm sâu thẳm tận cùng
Để cho trời đất mông lung ngập tràn
Kêu mây gọi gió ngút ngàn
Để cho tình thắm nồng nàn cõi mơ.

Ngắm nhìn trời biển ngẩn ngơ
Đắm say tâm trí sững sờ con tim
Mộng chìm ánh mắt lim dim
Lãng du ta rủ đi tìm thiên thu

RA ĐI

Trần gian là cõi vô thường.
Đời là cõi tạm, tiếc thương phủ phàn.!
Buồn vui trả lại trần gian
Mi buồn khép kín, áo quan đưa về

TÌNH ĐỜI

Mấy ai thấu hiểu chữ đời
Giàu sang, nghèo khó chết rồi như nhau
Xác thân hạ xuống huyệt sâu
Lấp xong là hết có đâu khác gì

Vậy ta chớ có so bÌ

Chẳng đừng xảo quyệt chỉ vì lợi danh
Không nên kèn cựa, đua tranh
Đừng dìm người khác để dành phần hơn

Nghèo mà đức độ, sạch thơm
Còn hơn giàu có tối om trong đầu
Phải luôn suy nghĩ trước sau
Chớ nên hám lợi quên câu nghĩa tình

Ở đời ai cũng như mình
Giàu sang chớ có coi khinh nghèo hèn
Người nghèo chớ có hờn ghen
Thấy ai giàu có đừng nên giận hờn

Vô tư mà sống thì hơn
Chết rồi thì của đâu chôn cùng người
Cho nên cuộc sống ở đời
Đừng nên hám lợi đánh rơi lòng mình

Sống sao cho trọn nghĩa tình
Để cho cuộc sống yên bình thảnh thơi
Cuộc đời rất ngắn ai ơi
Sống sao để khỏi người đời cười chê…

 NÉN HƯƠNG LÒNG 30 THÁNG 4
"1 triệu người vui cũng có 1 triệu người buồn" Võ Văn Kiệt

Nén nhan nương vọng nổi trôi.!
Dìm sâu lòng biển buông xuôi sức mòn
Mấy ngày đói khát héo hon
Dưới tay hung dữ không còn lương tâm

Gặp tàu hái tặc kè hông
Soát người vượt biển hầu mong tìm vàng
Ai mà trẻ đẹp chúng mang
Hãm xong lại bán làm hàng động chơi.

Bất nhân thú tính thế nào.!
Kéo thuyền tốc độ lên cao nhận chìm
Khóc than gào thét ú tim.!
Chúng đùa khoái chí im lìm chạy luôn...

Lòng buồn nhớ thắp nén hương
Đau thương còn đọng vấn vương tâm hồn
Bây giờ dẫu tuổi hoàng hôn
Nỗi niềm quá khứ trường tồn chưa vơi...

Bao lời rên xiết não nề...
Muốn quên mà dạ chẳng hề nhạt phai
Cho dầu cơm áo miệt mài
Đoạn đường kinh hãi vẫn hoài khó quên

Nguồn vui con cháu siêng năng
Tự do được sống phải chăm học hành
Cuộc đời ngày tháng qua nhanh
Tuổi già cuộc sống chỉ mànj treo chuông...

MÙA VU LAN NHỚ MẸ.!

Nhân mùa báo hiếu Vu Lan
chuông chùa buông tiếng ngân vang từng hồi
Nhớ ngày vĩnh viễn xa rồi
Lòng con quặn thắt Mẹ rời thế gian

Rã rời đội chiếc khăn tang
Biết không còn Mẹ con tan nát lòng
Đạo hiếu con vẫn chưa tròn
Ơn sâu Trời biển hết mong đáp đền

Với dòng sữa ngọt dịu êm
Mẹ ru dỗ giấc suốt đêm canh tàn
Năm canh thức suốt cà năm
Khi trời trở gió con hảnh suốt đêm

Dãi dầu mưa nắng triền miên
Lo từng manh áo, kiếm tiền nuôi con
Những đêm trời lạnh tiết đông
Chăn chưa đủ ấm Mẹ không có thừa

Nhà tranh trời dột nước mưa
Mẹ nằm bên ướt còn chừa bên khô
Hai vai "chồng với con thơ"
Cha đi "cải tạo" thân cò nuôi con

Chẳng hề nghĩ đến gì hơn
Chỉ mong con được lớn khôn nên người
Rồi tin sét đánh long trời
Trong tù Cha chết rụng rời héo hon

Mẹ như giây đứt lìa đờn
Lòng càng đau đớn không còn thiết chi
Một thân Mẹ góa, con côi
Thương con, Mẹ phải ngăn rơi lụy sầu

Đêm khuya bên ngọn đèn dầu
Một mình Mẹ cứ nguyện cầu lâm râm
Vào đêm lặng gió không trăng
Tiễn con, Mẫu tử cách ngăn suốt đời

Lòng thương nhớ Mẹ sao vơi.!
Mẹ ơi.! nhân nghĩa từng lời khắc sâu
Dạy con trung hiếu làm đầu
Công ơn của Mẹ biển sâu non dày

Làm sao có Mẹ được đây.?
Cầu mong gần Mẹ những ngày ấu thơ
Để con tìm lại ước mơ
Đời con có Mẹ tuổi thơ ngọc ngà

Tháng ngày cứ thể trôi qua
Mỗi năm đến lễ Vu Lan con buồn
Gỡ từng tờ lịch trên tường
Nhớ ngày giỗ đến dạ buồn khó nguôi

Bao năm vẫn ở xứ người
Đời con giờ thiếu nụ cười Mẹ ơi.
Cách xa vạn dặm trùng khơi
Nấm mồ của Mẹ cuối nơi phương trời

Khói hương nhẹ tỏa khắp nơi
Làm con liên tưởng Mẹ ơi đã về
Vu Lan, giỗ Mẹ gần kê
Đến chùa lạy Phật, nhớ về Mẹ Cha

Lòng con quá đỗi xót xa
Người ta có Mẹ, có Cha mình buồn
Hai hàng lệ cứ trào tuôn
Đơn thân côi cút mang luôn nỗi sầu

Đau lòng lìa chốn chôn "Nhau"
Hai phương cách trở mồ sâu Mẹ nằm
Dãi dầu mưa nắng quanh năm
Bao năm con mãi trở trăn mộ phần

Thiếu người chăm sóc ân cần
Mồ hoang Mã lạnh bất an tấc lòng
Xa quê "thủ hiếu" cầu mong
Thương Người đã khuất rủ lòng viếng thăm

Nhân ngày báo hiếu Vu Lan
Thương Cha nhớ Mẹ ruột gan bồn chồn
Lạy nầy tâm nguyện của con
Đóa hoa tươi trắng nhớ ơn sinh thành

Quê hương dân chúng oán than
Tự do dân chủ ngày càng thảm thê
Nổi buồn phải sống xa quê
Dẫu xa cách mấy sơn khê có ngày

Sớm mong đất nước đổi thay
Về bên phần mộ chấp tay khẩn cầu
Mẹ Cha tha tội bấy lâu
Đường xa cách trở đã lâu không về

- Trong sâu thẵm nỗi buồn của những đứa con khi không còn Cha Mẹ, mỗi dạo mùa Vu lan báo hiếu lại về…Lòng thương Cha Mẹ xót xa đoạn trường…
- Phât giáo có 2 ngày lễ quan trọng nhât, đó là ngày Đại lễ Phật đản (rằm tháng 4) và ngay lễ Vu lan (rằm tháng 7). Rằm tháng tư là ngày Đản sanh của bậc đại giác, bậc đạo sư, chính nhờ Người mà nhân loại biết được đâu là nguyên nhân của khổ đau, đâu là giải pháp để giải thoát khổ đau… Ngày rằm tháng 7 là ngày để các kẻ hậu sinh có cơ hội hoài niệm về các bậc sinh thành hiện còn hay đã mất. Nói như vậy không chỉ ngày rằm tháng 7, chúng ta mới có cơ hội nhớ đến Họ, nhưng đây là ngày tối thiểu, dành cho những ai cố tình biện minh vì bận rộn. Thật ra chúng ta báo hiếu tổ tiên ông bà cha mẹ và thi ân bố đức bất cứ lúc nào có thể. Có như vậy mới thật sự xứng đáng là người con Phật.

MÙA VU LAN 15 tháng 7 Âm lịch (15-08-2019

BÍCH CÂU KỲ NGỘ
với Năm Tiên nữ tân thời.!
Năm nàng tiên nữ mỹ miều
Look nhìn like tựa Giáng Kiều trong tranh
Ước gì mua được bức tranh
Rước về mở hội từ tranh ra ngoài
Tú uyên gặp phước đến hoài
Gắng công gìn giữ, mãi hoài về sau
Năm cô tình cảm thương nhau
Giáng Vân dọn dẹp trước sau chu toàn.

Giáng Kiều cơm nước io toan
Giáng Ngọc giặt giũ đàng hoàng thẳng ngay
Giáng Thanh mài mực luôn tay
Giáng Trần bài vở soạn thay cho chàng

Việc xong chuẩn bị xếp hàng
Bước vào nơi chốn năm nàng nghỉ ngơi
Chàng về tâm trạng thảnh thơi
Cơm canh dọn sẵn cùng mời nàng ăn.

Suốt ngày suy nghĩ bất an
Tú Uyên tính kế sẵn sàng ra tay
Đi làm nhưng lại về ngay
Về nhà thấy hiện mới hay Giáng Kiều

Nàng đang chuẩn bị cơm chiều
Chàng đi rón rén ôm liền ngang hông
Thế rồi chuyện đã thành công
Xe duyên tơ tóc thỏa lòng nhớ thương.

Gia đình hạnh phúc yêu thương
Lại theo Lý Bạch thêm vương men sầu
Rượu vào gương xót mái đầu
Sớm còn tơ biế́c, tối hầu tuyết pha

Nàng buồn đau đớn xót xa
Khuyên chàng nên bỏ la cà lưu linh
Không tròn phận số duyên tình
Từ nay cách biệt ân tình chia xa

Đến khi phai rượu tỉnh ra
Mới hay mất vợ của ta bên giường
Bóng trăng chợt thấy trên tường
Mập mờ bóng dáng, người thương về nhà

Ngừng trông vằng vặc trời xa
Cúi nghe niềm nhớ, chực oà trong tim
Hủy thân đau khổ mãi tìm
Haì đầu nổi nhớ phải tìm lại nhau
.
Chàng Nàng tái ngộ bên nhau
Duyên tình trở lại trước sau vẹn toàn
Chân Nhi con trẻ hiền ngoan
Nuôi con khôn lớn, lo toan dặn dò

Nàng khuyên chàng phải chăm lo
Tu Tiên học phép sao cho đến hồi
Vợ chồng cưỡi hạc về Trời
Chân Nhi ở lại cỏi đời trần gian...
Cảm tạ ơn Trời, tạ ơn đời, ơn mọi người...
Phố Núi Tyler 20171120

ĐOẠN TRƯỜNG BIỆT LY

Thuở xưa Đức Phật Thích Ca
Hồi còn tại thế, tiếp bà mẹ quê,
Bà ta khóc lóc não nề
Thương con vừa chết, thảm thê cõi lòng
,
Ôm con bà mẹ khóc ròng
Quỳ xin Phật cứu, cầu mong nhiệm mầu.
Tin vào Đức Phật từ lâu
Đầy lòng nhân ái, phép mầu thần Thông

Cứu cho con sống hoài mong
Phật nghe than khóc, cảm thông, nhận lời.
Phật truyền bà ghé mọi nơi
"Nhà nào có suốt ba đời vừa qua

Không hề chịu cảnh tang ma
Không người thân thích gần xa lìa trần
Xin về một nắm tro tàn"
Tro này mới thật vô vàn linh thiêng

Phật dùng tro phép cầu riêng
Cứu con bà sống, chớ phiền buồn chi!
Ôm con Mẹ vội ra đi
Lòng đầy hy vọng, sá gì đường xa

Hỏi thăm tất cả từng nhà
Cầu mong sẽ được tìm ra tro tàn
Trèo đèo, lội suối, băng ngàn
Tro tìm chẳng được, ngồi than trách mình:

"Ba đời trong mỗi gia đình
Tử thần chẳng có niệm tình riêng ai
Thương con tiếng khóc bi ai
Suy đi nghĩ lại một hai do Trời!"

Tự nhiên lòng mẹ thảnh thơi
Ôm con trở lại quỳ nơi Phật Đài
Chẳng còn than khóc kêu nài
Dù lòng vẫn nhớ con hoài khôn nguôi

Chuyến đi bà kể đầu đuôi
Rồi xin Phật dạy cho đôi lời vàng.
Phật nhân lúc đó phán rằng:
"Đời sinh ra vốn đã mang u sầu
Kiếp người sống chết kề nhau
Nói chung vạn vật trước sau vô thường
Mất con dù có đau thương
Nhưng lòng đừng mãi vấn vương làm gì.!"

Cuối cùng mẹ gạt sầu bi
An tâm ôm xác con đi về làng
Chôn xong chùa đổ chuông vang
Hoàng hôn trước mộ lá vàng rụng rơi.

ĐAN ÁO
Áo Xuân gởi tặng mình Anh
Len tình lận mối duyên lành em đan
Tình yêu gởi gấm nồng nàng
Đượm màu sim tím muôn vàn nhớ thương
Hương yêu sẽ mãi vấn vương
Bên anh sưởi ấm đêm trường nơi xa
Tình yêu luôn mãi thăng hoa
Tình nồng đôi lứa chan hòa trọn vui..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét