KẺ LỮ HÀNH CÔ ĐỘC
Như sỏi đá, mồm câm luôn nín lặng
Lỳ cho đời, vạn dặm nắng cùng sương
Dòng xanh rêu ngày cũ bước chân vương
Như chiếc lá tàn thu, luôn run rẩy
Ngắm phù sinh héo hắt, quẩy thân gầy
Đùa với trăng viễn xứ gió đưa mây
Chum trà đạo thơm hương, ngày xưa cũ
Như là thật, như là tranh hư ảo
Kiếp thiên di mấy bận áo thay màu
Thân lữ hành cô độc, nhói lòng đau
Đời cô lữ dặm trường. "Đâu"! dừng bước?
(1) Kinh Kha đã ám sát Tần Thủy Hoàng nhưng bất thành.
ĐỘC HÀNH LỮ KHÁCH
Một thoáng năm dài, vụt rất nhanh
Chí trai mơ ước mộng chưa thành
Vuột tay sóng vỡ tan bèo bọt
Chợt rõ đời ta, chẳng vẻ vang
Thuở tóc mướt xanh, dần trắng bạc
Cuộc đời xưa ấy rộng thênh thang
Thủy triều cuộn sóng vờ hôn cát
Loạn khúc đời ta lắm bẽ bàng
Tôi nhớ đến người, ôi! Diệu vợi
Mây bay về cuối, tận chân Trời
Sương mờ ập xuống, lòng cô quạnh
Lữ khách cơ đơn sóng biển Khơi
Đời Cô Lữ là cuộc sống cô đơn, lẻ loi, xa cách quê hương của một người nào đó vì một hoàn cảnh riêng phải sống nơi xứ lạ quê người.
Thời gian vụt thoáng qua rất nhanh, nên những ước vọng lúc tuổi trẻ, cảm thấy hụt hẫng khi phải chấp nhận một sự thật quá phũ phàng, tất cả đều tan theo bọt bèo ở lứa tuồi "tam thập nhi lập". Kể từ đó, phần đời còn lại coi như là một dấu chấm hết (./.), để rồi thân xác luôn bị kềm kẹp bởi búa liềm và tinh thần liên tục chịu sự khủng bố của kẻ thống trị.
+ Chạnh lòng trước hết là thời gian. Thời gian của kiếp nhân sinh là vô cùng ngắn ngủi (như một thoáng, qua rất nhanh)
Cũng như: Cao Bá Quát đã nói trong "Đời người thấm thoát"
"Nhân sinh thiên địa gian nhất nghịch lữ (1)
Có bao lăm ba vạn sáu nghìn ngày
Như thoi đưa, như bóng sổ, như gang taỵ"
(1) Người sinh trong đất trời như đến nhà trọ (ngắn ngủi)
+ Tiếp theo là buồn vì tuổi già. Ước mơ hoài bảo còn đó nhưng tóc chẳng còn xanh nữa rồi, bản thân đã già, lực bất tòng tâm, thì còn làm được gì!
Như hai câu thơ khẳng khái của Đặng Dung, vị anh hùng mạt lộ, bất phùng thời:
Quốc thù vị báo, đầu tiên bạch
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma
Tản Đà đã dịch:
Đầu bạc giang san thù chửa trả,
Long tuyền mấy độ bóng trăng soi.
Cái mà "Vuột tay sóng vỡ tan bèo bọt". Phải chăng là thời thế, dâu bể, tang thương! Một biến cố vô cùng trọng đại, khó lường mà những người trong cuộc phải bó tay, phải để sự việc cho sóng cuốn đi, vỡ tan tành. Sự thể hiện một cách bóng bẩy như thế! Nhưng chúng tôi mong mọi người cảm nhận được văn chương phản ánh thời thế, phản ánh lịch sử của những người thực sự sống và cảm nghĩ cùng chế độ Việt Nam Cộng Hòa sau cái ngày đen tối 30/4 dâu bể đó.
Như vậy, có chăng sự độc hành của lữ thứ trên mộng dài xa quê, ngang qua cuộc đời chập chùng khổ đau, phiền lụy? Có chăng bước độc hành của lữ khách trên đường về cố quận bồng bềnh mây trắng?
Để cái buồn cuối cùng là cái buồn tổng hợp những lý do trên. Đúng vậy! Không phải riêng tư, mà một tâm tình chung, một tâm tình của cả một thế hệ cùng chúng tôi lúc bấy giờ.
Trong cái riêng có điển hình của cái chung, chi tiết và tổng hợp. Cái ý thơ ray rức, bi thương, ai oán là ở chỗ đó vậy.
SẮC HỒNG MÙA XUÂN
Trời buông nắng, xuân yêu thương về Gọi
Âm ấp đầy, ngày tháng Đợi mây Cao
Hoa cười tươi, ướp hương vị, ngọt Ngào
Hồng Đào ngát, thoảng thơm Toàn mùi phấn
Sắp qua hết, tiết thời Đông lạnh Giá
Để đền bù trời đất Đã cùng Ta
Cho thế gian ơn mưa thuận gió Hòa
Cho đất đá tình trổ Hoa muôn thuở
Nơi khoảng trống, cho buồng tim mở Ngõ
Những bàn tay của nắng Đổ qua Hồn
Cho mãnh đời xanh mượt nẩy mầm Thơm
Từng cung bậc quyện vào Đời trầm bổng
Đời yêu dấu, muôn phương, mùa gió Lộng
Xuân cận kề khoe môi Đọng tình Yêu
Khoảng lặng chìm đâu mất bóng cô Liêu
Hoa lá cỏ, nắng hồng, Chuyền tay nắm
Cùng với gió nghe lòng xuân phơi Phới
Hồng tô son cùng áo Mới xuân Tình
Không gian hồng, kết tinh đọng lung Linh
Chào xuân mới, cùng niềm Tin hạnh phúc.
26012020.
( MÙNG 2 TẾT CANH TÝ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét