THU ẢM ĐẠM
Cây trần trụi, khi lá vàng, rơi rụng
Gíó nâng niu, khi lựa đúng cỏi về
Mặt đất mềm, với huyệt lạnh tái tê
Phủ đầy xác, lá rơi về lòng đất
Luồng gió thổi, gom lá vàng chồng chất
Tan tác rơi, khi lìa mất, khỏi cành
Thì thầm nghe, tiếng xào xạc nhẹ nhàng
Trải trên đất, dẫm nát tan, thân xác.
Thu vàng lá, như sắc màu, rỉ sét
Với thiên nhiên, mùa lá chết, ra đi.
Đúng chu kỳ, lìa thân gốc, rụng rơi
Thu đã đến, mùa hè rồi biến mất.
Thu vương vấn làm thi nhân say ngất
Sương mù rơi, gieo giăng mắc, vần thơ
Giọt mưa thu, đêm thấp thoáng phủ mờ
Gió mơn nhẹ, lá vàng chờ, rơi rụng
MÙA THU CÂY VÀ LÁ
Vào ngày cuối, trời mùa thu nhạt nắng
Chiếc lá vàng ngồi thầm lặng buồn thiu
Gió heo may trôi lãng đãng dập dìu
Lá run sợ nên nâng niu cây mãi...
Cây ngẩng mặt, lòng lạnh lùng chịu đựng
Thân mãi đau, mà vẫn đứng trơ gan
Xa lá rồi cây xơ xác điêu tàn
Mình trơ trụi chờ thu mang đông đến
Chiếc còn lại, màu úa vàng thiếu máu
Cây níu trì bằng giọt máu cuối cùng
Đêm vội qua lá bị gió hất tung
Lòng tê tái, cây ngỡ ngàng, chua xót
Lòng uất nghẹn, cây không lần cố giữ
Lá trôi đi gió vẫn cứ đuổi theo
Tạo thanh âm hòa lẫn với suối reo
Khi lá chết, đã mang theo sầu hận
Nhưng suốt đời lá nào có, biết đâu.!
Cây thức trắng trong đêm thâu gió trở
Luôn cố sức, nhọc nhằn từng hơi thở
Nhưng vẫn đâu làm xoay trở duyên trời
Chết tâm hồn, đông khơi nỗi, vơi lòng
Cây đơn lẻ một mùa không, bóng lá
Tình sâu thẳm, giấu trong lòng băng giá
Ôm nỗi Buồn muôn thuở há, thành đôi
Thế gian cười, chuyện tình mãi chia phôi
Cây và lá một cặp đôi dang dở
Người thương lá, họ cho cây cách trở
Ai thấu cho định mệnh cố an bài
NGƯ ÔNG VỚI MÙA THU
Lăn tăn làn sóng nước hồ thu
Một chiếc ghe câu bóng phủ mù
Thoảng chốc lá vàng rơi trước gió
Lao chao vờn lượng trách hờn thu
Mây mờ lẫn khuất vài tia nắng
Xóm vắng, lều thưa, vẳng tiếng ru
Mong đợi chiếc cần lay khẻ động
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét