NỖI ĐAU MẤT MẸ
Hôm nay mất Mẹ thật rồi.!
Tìm đâu ra được Mẹ hiền nữa đây …
Từ nay cho mãi về sau
Chỉ còn ký ức về Cha Mẹ mình
Làm sao nói hết tình yêu thương về mẹ...! Qua nỗi xót xa trong tâm chúng ta trước những giây phút mất mẹ, nỗi đau buồn nhất khi Mẹ ra đi quá đột ngột, làm chúng ta không kịp trở tay. Tuy biết rằng trong chúng ta không ai một lần tránh khỏi phút chia ly vĩnh biệt, đau đớn khi mẹ hiền đã lìa xa chúng ta vĩnh viễn. Mẹ đã cho ta tất cả. Mẹ là biểu tượng của tình thương bao la, dịu hiền, ngọt ngào, bảo bọc, lòng bao dung, tâm độ lượng. ..
Thiền sư Nhất Hạnh một lần đã nói về người mẹ trong bài thơ "Bông Hồng Cài Áo"
Phạm Thế Mỹ phổ nhạc:
"Một bông Hồng cho em
Một bông Hồng cho anh
Và một bông Hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ.
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
ngỡ đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm
Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng 'Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không?'
Biết gì ? Biết là, biết là con thương Mẹ không ?
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh, thì xin em
Hãy cùng tôi vui sướng đi".
Mẹ mang nặng đẻ đau, chín tháng cưu mang, quên ăn bỏ ngủ, nơi khô con nằm, nơi ướt mẹ cam…Những lời văn về mẹ đã nằm lòng trong tận xương tủy chúng ta, và những nỗi đau của mẹ có ai chia sớt được. Mẹ đã âm thầm chịu đựng sự nhọc nhằn lẫn vui sướng khi nhìn thấy con khôn lớn trong tiếng ru êm của mẹ được Trịnh Công Sơn diễn tả qua bài: "Lời Mẹ Ru"
"Mẹ ngồi ru con đong đưa võng buồn đong đưa võng buồn
Mẹ ngồi ru con mây qua đầu ghềnh lạy trời mưa tuôn
Lạy trời mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vun lên
Mẹ ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn xót xa đời mình"
Qua bao ngày tháng nhìn con khôn lớn, tình yêu thương của mẹ chất chứa bao nỗi ưu tư, vui buồn lẫn lộn. Ngay từ tiếng khóc chào đời, con đã nằm trọn trong vòng tay âu yếm của mẹ, mẹ bao trùm cả cuộc đời con từ lúc lọt lòng, dòng sữa ngọt lịm của mẹ cho con hơi thở nhịp nhàng trong tiếng khóc chào đời, từng muỗng cơm, ngụm nước mẹ chăm bón cho con. Tiếng cười của con là niềm vui của mẹ, giọt nước mắt của con là nỗi đau của mẹ được Lâm Thái Hiền kết ý thành thơ trong bài: "Mẹ Hiền".
"Dòng sữa ấm ngọt thơm, lời ru bao dịu êm
Vòng tay bao ân cần trao hơi ấm
Mẹ thắp sáng đời con bằng yêu thương biển khơi
Bằng đôi vai gầy vì mưa gió nhiều"
Trên bước đường đời, mẹ dõi mắt trông theo từng nhịp sống trong đời con và nhắc nhở con nên người. Lời khuyên nhủ của mẹ luôn bên con từng bước đi, từng lời nói. Con thành công mẹ vui sướng, con thất bại mẹ âu lo. Mẹ luôn luôn dành cho con những giờ phút hân hoan khi con thành đạt. Từng nét vui buồn hằn trên khuôn mặt với từng nếp nhăn theo bao năm tháng. Mẹ lúc nào cũng che chở cho con của mẹ đầy đủ và no ấm. Lòng mẹ bao la tựa như biển Thái Bình được Y Vân đúc kết trong bài "Lòng Mẹ" :
"...Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ
Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca
Mẹ hiền sớm tối bao lời khuyên nhủ mặn mà
Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa..."
Tình yêu thương mẹ đã ăn sâu tận trong tâm hồn và thể xác của chúng ta, và càng sâu đậm, rõ nét hơn khi chúng ta có gia đình, con cái cọng thêm tuổi đời....
Những nổi đau khi mất Mẹ; Chúng ta luôn thông cảm và cùng chia xẻ nổi buồn mất mác to lớn khi người Mẹ yêu kính đã vĩnh viễn ra đi...!
Lạc loài
Xứ người nửa kiếp phận lưu vong
Nhớ Mạ làm con, thêm não lòng
Kiếp sống bơ vơ kẻ mất nước
Từ nay con vẫn mãi chờ mong
Mẹ hỏi làm chi ngày trở lại
Ðể con tức tửi, khóc thương đau
Bao nhiêu đêm nhớ, nằm thao thức
Mong gặp mẹ hiền trong giấc mơ
Nhưng nay thì
Niềm nhớ Mạ, theo thời gian tắc lịm
Nay ùa về như vây kín không gian
muốn gào lên theo nhịp đập con tim
Cho sụp đổ những tinh cầu trôi dạt
Tự hủy diệt lấp xong đời đọa lạc
Sống nợ trần, mang phận bạc thương đau
Khóc cũng không dẹp tan nỗi âu sầu
Còn chi nữa hỡi niềm vui nhân thế?
Mạ đã mất, nay còn ai kể lể
Mạ không còn, hết hứa hẹn, xuân sau
Ta ở đây ngàn hối tiếc ăn năn
Chia sớt bớt những men cay hờn tủi
Nuôi ảo vọng, ngày đoàn viên sẽ tới
Quỳ bên mồ, Ba Mạ bớt cô đơn...
Người mất rồi, chẳng hứa hẹn gì hơn
Xin cúi lạy để tạ ơn Ba Mạ
Tyler city,
Đêm buồn nhớ Ba Mạ...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét