Ý NHỎ MẾN TRAO
Ngày qua nắng ấm, rọi màn Sương
Trải lối muôn hoa khắp nẻo Đường
Ôn lại những ngày năm tháng cũ
Bạn bè đồng nghiệp quả thân Thương
Chia tay từ đó người muôn hướng
Mỗi đứa bây chừ lạc tứ Phương
Gởi tặng trăm nơi vài ý nhỏ
Bình an...hạnh phúc...vạn yêu Thương.
GIỜ KHẮC LỤN TÀN
Ngày qua, năm tháng, giảm phong độ.!
Thế giới không gian vẳng tiếng Còi,
Lắng đọng suy tư sức khỏe đó.
Sắp xa, thôi cũng tựa xa Rồi!
GIỜ ĐÂY:
Đầu nghiêng, môi tái, mắt mờ nhạt,
Chân vướng bên chân, thế nghĩa Là...
Sao những bàn tay không dứt được,
Ôi lời cao thấp điệu hò Lơ.!
Chiều bước qua nhanh đêm lạnh lẽo.
Một mình ai lạc ở nơi Nao,
Sắc trời: sương đọng, non: mây toả,
Có phải đi về phố núi Cao...
Lụn tàn giờ khắc, dạ hao Mòn,
Chẳng dám quay nhìn sắc núi Non.
Hãy nhớ ngoảnh đầu khi khuất hẳn,
Cho thêm tưởng tượng: vẫn đương Còn.
Đêm qua sấm sét nổ vang Trời
Trên dưới vợ chồng bảy tám Mươi.
Lo sợ tử thần soi xét đến,
Tắc khua le lói cướp đi Người.!
KHI ĐÓ:
Ra đi: mưa phủ, mắt môi Xinh.
Người ở: trời tan đã khuất Tình.
Vừa đó còn nhau, nay vĩnh biệt;
Trần gian ở giữa cạnh hai Mình.
Thực ra, nếu nhìn tuổi già trong toàn cảnh cuộc đời thì chúng ta sẽ thấy rằng chính giai đoạn tuổi cao niên, con người mới thực sự là chính mình. Hiểu chính bản thân ta với thân phận làm người trong kiếp sống ngắn ngủi. Hiểu giá trị cuộc đời hơn. Hiểu hạnh phúc là gì và đến từ đâu. Phải biết trân trọng những biến cố vui buồn trong cuộc sống, bởi đó chính là nét đẹp đa sắc màu của kiếp nhân sinh. Cùng với kiếp người: “Hãy có thời gian cho cả công việc và hưởng thụ; khiến mỗi ngày vừa hữu ích vừa thoải mái, và chứng tỏ rằng chúng ta hiểu giá trị của thời gian bằng cách xử dụng nó thật tốt. Và rồi tuổi trẻ sẽ tươi vui, với tuổi già không có nhiều hối tiếc, nên cuộc đời sẽ là một thành công tươi đẹp”.
Người già tránh nhìn lại quá khứ để thương tiếc trong sự sầu muộn, để rồi coi giai đoạn sống hiện tại như thời xế chiều, như ngọn đèn sắp tắt. Cái đẹp ở tuổi già! Trong mỗi lứa tuổi, ta cần biết khám phá sự hiện diện và những phong phú mà từng lứa tuổi ấy chứa đựng. Đừng bao giờ để cho mình bị khép kín trong sầu bi! Chúng ta đã Sống và từng trải qua những "thất tình, lục dục" đều có buồn vui, sướng khổ; Sự cân bằng trong đời sống là điều tốt đẹp, kể cả mọi lứa tuổi của chúng ta, mặc dù có một số khó khăn và giới hạn. Ước gì trên khuôn mặt chúng ta luôn có niềm vui nhiều hơn nỗi buồn, cảm nhận mình được yêu thương và không bao giờ buồn rầu”.
GỐI LÊN SỢI TÓC
Tóc đã bạc, đêm nằm vương trên GỐI
Ta lặng nhìn thương tiếc MỖI ngày QUA
Còn gì đâu khi nắng xế vườn HOA.
Lòng muốn bước mà chân VỪA thấy mỏi !
Tim thổn thức, nghẹn ngào lên tiếng GỌI
Tâm hồn ta còn trẻ VỚI thời GIAN
Chào đón xuân than thở quá muộn MÀNG
Nắng xuân đẹp trời đừng MANG vần vũ
Còn đâu nữa, đài trang xuân tố NỮ
Khách phong trần bước cô LỮ đón XUÂN
Hãy vì ta mà chậm cánh thời GIAN
Ðể sóng mắt vẫn màu XANH ngọc bích
Màu đen mướt, thoảng hương trên mái TÓC
Song cửa buồn đứng tựa GÓC bâng KHUÂNG
Những vần thơ còn lưu luyến bàng HOÀNG
Xuân có đến nhưng đừng SANG quá vội.!
Song song với bức tranh hiện thực, con người và thi nhân luôn có cả một thế giới mộng ảo giàu sắc màu và đa cung bậc. Con người thơ vốn thâm trầm, kín đáo và nội tâm ấy đã tự tìm cho mình một thế giới riêng. Hoặc thả hồn theo những giấc chiêm bao, hướng mình về quá khứ với cảm hứng hoài cổ, hoặc đắm mình trong những suy tưởng về cuộc đời hư ảo… Mộng trong thơ theo nghĩa hẹp có thể hiểu là những giấc mộng, cảnh mơ của thi nhân; theo nghĩa rộng là toàn bộ những tưởng tượng lãng mạn, vượt ra ngoài “đường biên” thực tế của con người thơ văn thể hiện trong đó. Yếu tố mộng mị, mộng ảo này là một nét lớn trong mạch trữ tình. Chính nhà thơ cũng tự thấy mình là người hay sống trong mộng mị như nhận xét của tha nhân.Trước hết, mộng được dệt nên bởi muôn vàn những mong ước. Phải nói đến đầu tiên là mộng công danh. Kỳ vọng nhiều vào tương lai, mong ước lập nghiệp thôi thúc con người tự tin hành động, say sưa nghĩ đến tương lai. Thế nhưng, danh không đạt, mộng không thành bởi thời cuộc nhiều ly loạn, tan vỡ. Mệt mỏi và buồn hận, lòng bảo lòng trở về chốn quê xưa. Con người thơ khát khao được về với thiên nhiên sông núi, vui thú điền viên, nhưng điều mong muốn ấy đâu dễ thực hiện được trong thực tại. Nên đành phải gởi cả vào giấc mộng không thành.
DẠ KHÚC...
Canh khuya sáo trúc cao vút Trời
Tấu khúc thăng trầm điệu nhặt Lơi
Khiến đấng mày râu lòng bứt rứt
Xui nàng thục nữ dạ bồi Hồi
Trường canh chạnh mối câu sum họp
Đoản phách vướng sầu cảnh cút Côi
Áo nảo tâm tư hoài giấc mộng
Mơ lòe bám víu vẫn chưa Rơi
25072020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét