Thứ Ba, 7 tháng 7, 2020

KÝ ỨC NGÀY XƯA ẤY.!

 
Đèn xanh đèn đỏ, kẻ bỏ người buông


Quay mình lại, mong chờ mùa Xuân tới
Sắc vàng pha, rực rỡ buổi Hạ chiều
Ghép thêm chữ
Tạo vần thơ,
Buồn khơi viễn cảnh
Bạt ngàn lời ca
Gieo nỗi buồn, hiện tại mãi về sau
Buổi tàn xuân.
Em thấy không!
Thế nhân mê vẻ đẹp
Có bao giờ ai ngắm tuyết mà mơ
Mà chỉ có
Những vần thơ đầy oán trách
Khi nhìn rừng chiều tuyết lạnh trắng màu tang!


Chuyện tình tuổi học trò ấy tan vỡ đã từ lâu rồi... Những tưởng không còn bao giờ nhớ đến...
Nhưng, rồi một chiều trên đường ra phố thị bỗng tình cờ gặp lại người xưa của thuở nào.
Đôi mắt ưu tư lắng đọng thât buồn chàng nhìn tôi, rồi nhanh chân quay mặt bước đi, như không hề quen biết.
Cũng đôi mắt này năm xưa đi lạc vào hồn tôi, rồi những đêm không ngủ, trong ánh đèn mờ nhạt nhìn khói thuốc bay từ bờ môi...nóng bỏng yêu thương.
Dĩ vãng tình yêu được dệt thành bao kỷ niệm, từ khi chúng ta mới quen nhau.
Ôi.!
Đôi mắt người xưa bao lần nhìn tôi say đắm, với bờ vai rộng mở nâng đỡ mỗi lần khóc ướt vai anh, trong những lần hờn giỗi vì yêu anh.
Rồi ngày tháng êm đềm trôi qua, cuộc đời chia hai lối.
Bỗng một hôm được tin anh có vợ, lệ đẵm hoen gò má, nấc nghẹn khóc thầm vì người cũ phủi sạch tình xưa...
Ngọn gió chiều nay vô tình mang nổi buồn cho kỷ niệm thêm ngẹn ngào.
Thôi trách nhau mà chi, sắc hồng phải lệ sầu héo úa, chuyện tình dù dang dở đã tan thành mây khói, xin chôn vùi dĩ vảng.
cho đôi mắt, bờ vai người xưa ấy, xin đừng buồn quyến luyến vì nhau.
Với mùa Thu, cho trái tim yên ngủ...trong đêm thâu tĩnh mịch, cùng tiếng côn trùng vẳng vọng từ xa.
Mà,
Quên đi chuyện tình cũ,
LỠ LÀNG...


Duyên tình lỡ mộng dạ sầu qua
Ngẫm nửa ngày trôi lệ kéo lùa
Thuở ấy trăng mờ hoa úa nhạt
Thu này gió khẽ lá đong đưa
Hồng nhan buồn tủi bên thềm vắng
Vận mệnh gây chi cảnh nữa mùa
Vẳng tiếng côn trùng đêm tĩnh mịch
Khơi trào nỗi nhớ lại đành thua.


TÌNH

Yếm vải phai màu khách kén mua
Trầu đương nõn đọt gió ưng đùa
Ai người thỏa thích mùi mơ nhạt
Mấy kẻ mơ màng cành liễu đưa
Cũng bởi mưa nhiều nên thấm đất
Dường như bão lắm để hoen mùa
Trăng còn lỡ hẹn cùng khung cửa
Nước chảy xuôi dòng vẫn thiệt thua.


- Thực ra, cuộc sống rất đa dạng và linh hoạt, luôn luôn thay đổi, kể cả cách hành xử, quan niệm của mỗi người. Vì thế, khi chúng ta có lối sống thoải mái, linh hoạt, chấp nhận sự khác biệt của người khác thì sẽ dễ tìm thấy tình yêu phù hợp với mình. Ngược lại, nếu nhất quyết muốn người khác phải có cách sống, cách suy nghĩ giống mình, việc yêu đương sẽ khó khăn hơn, và chính ta đang tự làm khổ mình bằng những công thức áp đặt. Để rồi đến lúc "qúa lứa lỡ thì" mới chạnh lòng, than trời trách đất số phận hẫm hiu một mình. "Hãy vui sống, rộng mở mối quan hệ, nhìn đời qua nhiều lăng kính, chấp nhận mỗi cá thể của từng sự khác biệt, nên tương nhượng, hòa đồng, tình cảm sẽ đến với ta một cách hài hòa không tính toán". - Nếu trong cuộc sống mà ta mãi không tìm thấy duyên phận của mình: Cũng có thể do sống quá khép kín, thường chỉ thích đi chơi qua lại, trao đổi hạn chế với nhóm bạn của mình, đến khi các bạn đã yên bề gia thất, lúc đó mình rơi vào trạng thái đau khổ, buồn rầu triền miên, thậm chí có người trầm cảm, chán chường, thấy cuộc sống vô nghĩa. Những người này, đã bị lệ thuộc vào các mối quan hệ với bạn bè cũ. Họ phải xác định rằng việc bạn bè lập gia đình là chuyện sẽ xảy ra, và phải tập cách sống tự lập về tinh thần, không phụ thuộc vào mối quan hệ nào cả.
Có đôi lúc chúng ta đặt tiêu chuẩn trong mối quan hệ quá chênh vênh, nên kết quả không như ý, thế rồi sau trước mãi đơn côi... Nếu rơi vào tình huống trên, chúng ta phải nhanh chóng thay đổi lại nếp sống, bằng cách điều chỉnh những bậc thang suy nghĩ... Tham gia trong mối quan hệ với tha nhân, góp mặt vào các câu lạc bộ hay các sinh hoạt lành mạnh như các khóa học... Sẽ giúp ta tạo lập nhiều mối quan hệ mới.
Còn nếu cảm thấy khó vượt qua giai đoạn cô đơn này, chúng ta nên tìm đến các chuyên gia tâm lý để được hướng dẫn giúp giải quyết sự khủng hoảng.


Ngưởi đã đi
Hết một phần ba cuộc đời
Mà sao trái tim
Vẫn còn một mình chơi vơi
Nhiều lần muốn
Đôi chân dừng lại nghỉ ngơi
Nhưng nói chung là... Tớ đã già.


QUÁ LỨA LỠ THÌ,
TIM RAO BÁN DẠO


Tim này đã lở có ai mua?
Hỡi triệu người qua tớ chẳng đùa
Có phải buồn duyên tim nhiễu lụa
Thơ sầu nẫu cảnh ắt là chua
Ngày sang quạnh quẽ vì mong chúa
Hạ vãn đìu hiu bởi nhớ mùa
Đếm những hờn ghen chờ vạn thuở
Nên đành lỡ nhịp vẫy chào thua.


TRĂN LÒNG.

Ly trà chén rượu bảo rằng mua
Lớn tuổi đì qua miệng dễ đùa
Buổi sớm sương mù giăng lấp núi
Sang chiều gió thoảng ruộng cày chưa
Tàn hương nhuỵ rữa phơi đầy lối
Rã sắc cành thưa đợi chuyển mùa
Tủi suốt canh chầy ôm cõi tịch
Trăn lòng khó tỏ lạnh lùng thua.


VƯƠNG VẤN

Quá nửa hè rồi chợt vấn vương
Mà sao gió lạnh cõi vô thường
Bên hiên nắng dội lòng trăn trở
Đêm đến mưa về dạ nhớ thương
Tủi phận lệ trào gò má rộng
Hồn say thắm đượm cặp môi hường
Cung đàn khẽ dạo theo lời hát
Lẫn khúc ân tình gửi cố hương.


NỤ CƯỜI

nhưng chỉ nửa môi
khi đời mòn mỏi vẫn trôi ta bà
chút tình xin giữ thăng hoa
để cho giấc mộng hiền hòa tuổi thơ


NỖI BUỒN

những nửa trái tim
đong đầy sầu muộn là duyên phận mình
bao giờ cố quận bình minh.?
trăm năm sầu vẫn mây in ngang trời


BUỒN VUI chi cũng,
nửa vời
Bởi hồn gửi lại nửa đời
uyên ương.


07072020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét