…“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc, Thương nhà mỏi miệng cái gia gia” (Qua Đèo Ngang, Bà Huyện Thanh Quan1805-1848)
CỐ GẮNG VƯỢT QUA "ĐÈO BÀ HUYỆN".!
Vách núi bên đèo đá chắn cây
Thôi đành dan mặt với trời mây
Văn thơ Bà Huyện đèo Ngang bước
Lá cỏ chen hoa đá vướng dây
Mặc đá cản cây ta vẫn bước
Trèo non mãi ngắm thoả râu mày
Tên đề vách núi cho đời biết
Ta đã lên đèo Bà Huyện đây!
- Mặc dù đảng CS dùng CA (đá) để cản đường (cây) tranh đấu; Nhưng chúng ta bằng mọi cách phải vương lên cùng Đất Trời.
- Không chịu khuất phục như xã hội phong kiến đương thời, mà Bà Huyện đang sống; Vì những thành phần quan lại xu nịnh, toàn những lá cỏ hoa dại và những đá dăm đã vướng chân Bà.
- Nhưng trong thời đại toàn cầu ngày nay, thành phần tuổi trẻ yêu nước nhất là đấng mày râu, không được chùn bước trong giai đoạn "dầu sôi lử bỏng", chỉ có một con đường "Tiến lên để Sống; Lùi lại là Chết". Đế nói về một quan niệm sống cần phải có nghị lực, ý chí, từ đó Bác Học (nhà uyên bác về văn học) Nguyễn Bá Học đã nói:"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông". Được sinh ra trên đời là một diễm phúc đối với mỗi con người. Thế nhưng để tồn tại và sống cho đúng nghĩa, con người luôn phấn đấu để thật sự “thành người” là cả một thời gian dài đấu tranh.
- Khi tranh đấu đã thành công, vượt qua và lên tới đỉnh đèo rồi. Khi đó, chúng ta sẽ hãnh diện, vì đã đóng góp công sức cho đất nước trong giai đoạn nầy.
Chỉ với hai câu trong tuyệt tác Qua Đèo Ngang, Bà Huyện Thanh Quan đã tả tất cả cái lòng yêu nước, yêu quê hương đất nước. Nhưng tại sao đau lòng khi nhớ nước? Tại sao mỏi miệng khi thương nhà? Phải chăng nữ sĩ muốn nói đến cái tâm trạng của những kẻ sĩ thời bấy giờ bó tay, thất thế trước thời cuộc, phải phục vụ làm tôi cho một chế độ mà không phải do bà và thân thuộc hay người cùng xứ bà chấp thuận? Phải bỏ xứ Bắc Hà vào Nam, tâm trạng “Hoài Lê” là tâm trạng chung của những kẻ sĩ Bắc Hà thời ấy không phục nhà Nguyễn. Hai cặp chữ “Nhớ Nước-Thương Nhà” biểu hiện tình Yêu Nước.
Tâm trạng “Hoài Lê” của kẻ sĩ Bắc Hà thời ấy khác chi ngày nay, kẻ sĩ Sài gòn, hay những người ái quốc Việt Nam đang “Hoài nhớ cái thời Việt Nam Cộng Hòa” đang “Hoài nhớ cái chế độ Quốc Gia Việt Nam” ta vậy!
1/ Lòng Ái Quốc: nhản hiệu phổ thông, bị lạm dụng nhiều nhứt!
Cả mấy tuần qua, người Pháp hay người Việt, tại Pháp, cũng như thế giới đang chăm chú lo lắng theo dõi những cuộc xuống đường, biểu tình, chận đường của những người công dân Pháp bất mãn. Phong trào tự phát, tự lập, không có tên chính trị, để dễ nhận diện nhau, họ tự gọi họ là “Phong trào áo vàng” (Mouvement des gilets jaunes), họ xuống đường, họ ra đường, nhóm họp, tụ tập, và mỗi ngưới khoác “chiếc áo vàng”, chiếc áo dễ tìm, (vì là chiếc áo bắt buộc phải có trong mọi chiếc xe, và phải xử dụng khi xe gặp tai nạn, phải xuống xe và khoác lên người để các xe khác dễ nhận diện). Họ xuống đường, biểu tình, để nói lên tiếng nói đòi hỏi, phẫn uất, bất mãn, là một thái độ dân chủ, và do đó cũng thể hiện một quyền công dân, một thái độ YÊU NƯỚC!
Nước Pháp một quốc gia dân chủ, cũng như mọi quốc gia tiên tiến nơi mà quyền Tự Do Ngôn Luận, nơi mà tiếng nói Dân Chủ được tôn trọng lên hàng đầu… Mọi công dân bất mãn hay không đều có quyền xuống đường phản đối hay ủng hộ. Nước Pháp hằng năm có cả chục lần xuống đường. Xuống đường biểu tình do một chánh đảng tổ chức cũng có, do một nghiệp đoàn lao động cũng có, do tự phát cũng có. Xuống đường biểu tình phản đối đòi hỏi cũng có, xuống đường biểu dương lực lượng một phong trào – nữ quyền, đồng tính tự do luyến ái, sanh sản nhân tạo cũng có.
Và ngày nay, có cả những xuống đường “chia buồn” – marche blanche – đồng hành trắng – đồng hành chia buồn đứa con bị mất tích, cô vợ bị hành hung, người vô tội cũng có – đứa trẻ bị bắt cóc hảm hiếp, nhưng kẻ có tội cũng có, du côn du đảng, đánh lính bị lính bắt chết. Ở Pháp, đánh cảnh sát thì chỉ 2 tháng tù treo, nhưng nếu du côn, du đảng phá làng phá xóm, chẳng may bị lính, cảnh sát bắn chết (Tây gọi là bavure – lỡ tay), thì cả làng, cả báo chí chê bai, xuống đường biểu tình bất mãn, Toà đành phải phạt anh lình vô phước nầy thôi!… Dân chủ là thế, làm bậy dân chê! Xuống đường, ngày nay, là tiếng nói thực sự của người dân. Xuống đường phản đối chánh phủ, xuống đường đòi hỏi chánh phủ, nhưng cũng xuống đường ủng hộ nữ quyền, xuống đường ủng hộ tự do kết hôn… vân vân. Tiếng nói của đường phố, từ nay ở các quốc gia tiến tiến là một quyền công dân cũng như lá phiếu, cũng như hội họp, thành lập đảng phái chánh trị.
Khác hẳn với các quốc gia độc tài như Việt Nam ta, Cộng sản cầm quyền thì khác hẳn. Cấm tất cả! Cấm mọi quyền! Chỉ trích đã đành, bàn tán cũng không, và càng cấm quyền biểu hiện hay quyền biểu quyết. Cấm nói ý nghĩ của mình, và đặc biệt tư tưởng chánh trị, và càng cấm đòi hỏi chánh trị và cấm bàn thảo chánh trị. Do đó NÓI LÁO là thái độ duy nhứt để tồn tại. Nói láo là chánh, nói láo với gia đình, với hàng xóm, với nhà cầm quyền. Và vì ngược lại, Nhà cầm quyền chẳng những cũng nói láo, mà có cả một CHẾ ĐỘ NÓI LÁO với người dân. Láo đến cả hàng hóa cũng láo, cũng dỏm, thực vật, món ăn cũng dỏm… Hàng hóa Tàu và hàng hóa Việt ngày nay là nơi nhiều hàng nhái hàng dỏm nhứt thế giới, và họ cũng là những ông vua, những thợ thủ công bực nhứt thế giới về hàng nhái… từ điện thoại, đồng hồ sang trọng, đến quần áo, giày dép bình thường… tất cả đều được biến thành hàng nhái, hàng dỏm. Thường tình là made in China, và made in VietNam.
Do đó những cách biệt, lằn ranh, khác biệt tư tưởng, não trạng, tâm lý, đời sống, nhân sinh quan, chủ nghĩa như Quốc Gia/ Cộng Sản; Tự Do – Tư Bản/ ĐộcTài Cộng Sản Xã hội; Hàng thật – Hàng Chánh/ Hàng Giả – Hàng Nhái; phong cách Mỹ – Âu – Nhựt/ Tàu – Việt… ngày nay đã hợp nhứt cùng một lằn ranh.
Cũng vì thế, tình Yêu Nước, lòng Ái quốc thường được ca tụng, được xử dụng như một, khẩu hiệu, một nhản hiệu phổ thông, lịch sử, để kêu gọi những cuộc nổi dây để cứu quốc, để giữ nước, từ bao nhiêu năm nay, từ Đông sang Tây, từ Bắc chí Nam, Âu Á Mỹ Phi, chỉ là những lời kêu gọi lường gạt, khi thì để nổi dậy lật đổ một chính quyền, khi thì dùng để tấn công xâm đoạt một đất nước – Đức chống Pháp Anh – khi thì để giữ nước – còn có khi, thì chỉ để phục vụ một ý thức hệ quốc tế phục vụ quyền lợi một Đảng Chính trị để cướp chánh quyền. Việt Minh Cộng Sản Đệ tam Quốc tế, thừa lệnh, để nhuộm đỏ, cộng sản hóa Đông Nam Á!
2/ Yêu Nước-Thương Nhà và Người Việt Quốc Gia:
Các đây trên 43 năm, chúng ta những Người Việt Quốc gia, vì Yêu Nước, vì Thương Nhà, tuy phải vật lộn với cuộc sống hằng ngày, vẫn hy sinh, tay súng, tay cầy, quay quần, cùng nhau, bảo vệ, bám trụ, vào mãnh quê hương cuối cùng, Miền Nam Việt Nam, một phân nửa Nước «còn lại», vừa là Nhà, nơi "chôn dau cắt rún", cũng vừa là Nhà, nơi tỵ nạn của một triệu đồng hương anh chị em miền Bắc mới di cư vào tá túc, tất cả chỉ để chống độc tài Cộng Sản Đỏ. Và không một người bỏ xứ ra đi, xuất ngoại, vượt biên, tỵ nạn xứ người!
Độc tài Đỏ, Cộng sản chủ nghĩa cũng nhơn danh, mất dạy, lường gạt dùng Lòng Yêu Nước, xô quân, vượt tuyến, tràn vào Nam để trùm cái gông cùm Cộng sản vào chúng ta.
Cái lạ lùng là tất cả những tên độc tài Đỏ, hay độc tài Đen, Cộng sản hay Phát Xít Nazi đều tự vỗ ngực xưng là những nhà Ái Quốc!
Còn người Dân Chủ chúng ta, mắc cở cái miệng, không dám tuyên bố mình là Nhà Ái Quốc e rằng mình không đủ khả năng Yêu Nước thật sự chăng! Đó là cái nghịch lý lớn!
Nói như vậy, để nói rõ rằng Tình Yêu Nước – lòng Ái Quốc là một từ ngữ bị nhiều lạm dụng nhứt. Nhơn danh Yêu Nước, Hồ Chí Minh thí chốt dân lành, giết hại thương vong bao nhiêu thế hệ thanh niên thanh nữ Việt Nam – thí bao thế hệ con em miền Bắc vượt Trường Sơn, đi xâm chiếm đất nước cướp quyền lãnh đạo, thí cả con em miền Nam phải lo bảo vệ quê hương. Nhơn danh Yêu Nước Hồ Chí Minh giết và thủ tiêu bao nhiêu người ái quốc nhân tài. Nhân danh Yêu Nước, Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam đã chấp nhận bán đứng, nhuộm đỏ đất nước cho Trung Cộng, hậu duệ các triều đại Hán tộc Bắc phương bành trướng! Bán cả đất đai biên giới, giao cả lãnh hải, thậm chí giao phó bao sanh mạng đồng bào chiến sĩ cho ngoại nhân Tàu thay mình cầm quân ra trận. Tàu Cộng xử dụng chiến thuật biển người giết bao nhiêu thanh niên Việt Nam chỉ để đánh chiếm một căn cứ không có gì là một tầm vóc chiến lược như Điện Biên Phủ, (chiến thắng Điện Biên Phủ là do hai tướng Tàu điều khiển chứ chẳng phải của Võ Nguyên Giáp). Nhơn danh Yêu Nước, Hồ Chí Minh chấp nhận phá tan đất nước miền Bắc để thắng Mỹ. May mà Mỹ nhân đạo, chiến tranh hạn chế, có bom nguyên tử nhưng không dùng đến, không đánh các đê điều khi mùa lũ, không đánh bom tàn phá Hà nội (thử so sánh với với những cuộc dội bom của Đức xóa sổ thành phố Coventry ở Anh, hay cuộc đánh bom của đồng minh ở Dresden, Đức, hay Mỹ đánh bom nguyên tử ở Hiroshima Nhật trong Thế Chiến 2!). Vì vậy ngày hôm nay, khi nghe Đảng Cộng sản và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam nói Yêu Nước, chúng ta rất sợ! Và chúng ta hãy nhớ những khẩu hiệu định nghĩa Yêu Nước của Cộng sản như “Yêu nước của Cộng sản là Yêu Xã hội Chủ Nghĩa” hay “Trung thành với Nước là Trung với Đảng”. Làm sao chúng ta có thể tin vào lòng Yêu Nước của Đảng Cộng sản Việt Nam?
Dân Syrie dám chết để đòi Độc lập. Dân Việt Nam ngày xưa do Cộng sản quốc tế xúi, dám chết để Chống Mỹ Cứu Nước. Ngày Nay có ai dám chết để Chống Tàu cứu Nước không?
Dân Việt Nam có dám liều chết bảo vệ dân chúng và đất nước Việt Nam không?
Riêng chúng tôi, người hải ngoại, nói “Nhớ Nước-Thương Nhà” có lẽ đúng hơn! Nói như vậy chúng tôi không phủi tay, "mặc kệ nó", mà chúng tôi chỉ làm, khi người Việt Nam, người dân Việt Nam trong nước, nếu thật sự là người Việt Nam Yêu Nước, phải làm!
Bé cổ thấp miệng thì cũng phải xuống đường biểu tình đòi Nhà cầm quyền Cộng sản phải lấy trách nhiệm, hoặc đánh Tàu, hoặc giao quyền cho người khác, cho người dân, chúng tôi ngoài nầy chỉ là vũ khí tuyên truyền, là vận động dư luận, vũ khí là kêu gọi bạn bè. Người dân trong nước, xin đừng trông chờ hải ngoại. Người dân trong nước xin đừng mong Mỹ, Nhựt, hay Philippines, hay Nga hay ai đó. Làm được hay không, dám làm không, đó là tùy lòng dạ các bạn trong nước đó thôi!
Với chúng ta ngày nay ở hải ngoại, quê hương là “nhớ nước”. Nhớ nước qua hình ảnh xưa, nhớ nước qua kỷ niệm, nhớ nước qua quá khứ : Sàigòn với con đường Duy Tân cây dài bóng mát, Sàigòn với mùa gió và những cánh trái dầu rơi xoay theo gió, Sàigòn tình tứ khi ngồi trú mưa chờ em với ly cà phê nhỏ giọt và điếu thuốc Capstan thơm tho… và nhiều nữa. Với chúng ta ngày nay ở hải ngoại quê hương là “thương nhà”. Thương nhà là thương những ngày thanh bình tuổi ấu thơ, thời học trò, thời “ô môi” ăn vàng răng, …thời ăn chùm ruột chấm mắm ruốc. Thương nhà là thương cả những ngày “đổ mồ hôi nơi quân trường”, hay thương cả những ngày hành quân truy địch, và thương cả những ngày chiến đấu sống còn quần thảo với Việt Cộng, thương nhà cũng là thương cả những ngày dưởng thương hay nghỉ phép, cùng em dạo phố…
Chúng ta ngày nay, ở hải ngoại, đấu tranh đòi hỏi tự do, nhơn quyền cho người dân trong nước, đấu tranh đòi hỏi dân chủ, dân quyền phải được trả lại cho người dân trong nước. Chúng ta không chấp nhận Việt Cộng cầm quyền, vì có phải vì họ cầm quyền láo, làm hư hỏng cả một nước, một quốc gia? Hay là chúng ta không được nhìn thấy những cái gì chúng ta mơ thay đổi hoặc chúng ta thấy quá nhiều thay đổi nhưng không giống định nghĩa của chúng ta ? Có lẽ cả hai. Và chúng ta sốt ruột, vì sao người dân trong nước, những người chúng ta mơ giống chúng ta cúi đầu chấp nhận, và giòng đời cứ thế mà trôi, và chẳng mấy chốc 43 năm đã trôi qua. Với tuổi của chúng tôi 30 năm (1945-1975) "tuy ngắn mà dài", với những đầy ắp kỹ niệm vui buồn vì may mắn được sống trong thể chế tự do, dân chủ và nhân quyền của VIỆT NAM CỘNG HÒA. Nhưng đã phải trải qua gần 44 năm, bị chụp cái gông cùm CỘNG SẢN lên cổ trên 19 triệu dân VNCH, "tuy dài mà ngắn" vì chúng ta cảm nhận như mới ngày nào. Vết thương vẫn hoài rĩ máu...cơn nhói đau tim không bao giờ dứt...
Và chúng tôi mong, và chúng tôi mơ, chúng tôi thèm có một Việt Nam mới với một cơ chế Nhà nước do những công dân trách nhiệm tạo thành. Những công dân có chủ quyền thật sự, quyền đóng góp vào việc quản trị đất nước. Quyền được dự và góp phần đóng góp và quyền được gặt hái và hưởng thụ những thành quả thích đáng. Những công dân được nhận thức nắm rõ vai trò công dân của mình: được nhận định đúng và thực thi đúng vai trò mình, khi được dân bầu làm đại diện dân trong vai trò lãnh đạo, cũng như khi chỉ làm người dân bình thường trong vai trò công dân tuân thủ, chấp hành hay đóng góp.
3/ Công Dân Phải cầm quyền!
Này Công dân ơi ! Đứng lên đáp lời sông núi!
Ngày mai, chúng ta không nói nhân dân làm chủ, đất nước là của nhân dân nữa.
Chúng ta phải nói Công dân làm chủ, đất nước của Công dân.
Quan niệm đầu tiên, là quan niêm “người công dân”. Người Pháp dùng từ citoyen, người Anh-Mỹ dùng từ citizen. Cũng như các từ ngữ có ý niệm tổ chức xã hội, và chánh trị, những ý niệm ấy đều có gốc La Hy (La mã và Hy lạp). Citoyen hay citizen đều đến từ Cité hay Citi = thành phố. Khi dịch sang việt ngữ là công dân, chúng ta đã “đi tắt”, và chúng ta càng “đi tắt” khi chúng ta áp dụng cho cả một quốc gia. Và từ công dân ngày nay chẳng những được áp dụng tùy trường hợp, tùy quốc gia cho quốc tịch, -nationalité mà còn được hiểu là quốc dân nữa ! Hai quan niệm, nói đúng hơn hai trường phái thường dùng để cấp quốc tịch hoặc dựa theo thuyết thổ nhưỡng – nơi sanh quán – là jus soli - droit du sol - quốc thổ hoặc đựa theo thuyết huyết thống – do cha hoặc mẹ truyền cho – jus sanguinis - droit du sang - huyết tộc. Hai thuyết nầy dựa theo:
- Thuyết tổ chức thuần túy chánh trị, ca tụng dân tộc huyết thống, ngôn ngữ văn hóa ( jus sanguinis), tất cả quốc dân phải cùng một huyết thống, một ngôn ngữ.
- Dựa trên sức mạnh sản xuất kinh tế, sức mạnh kinh tế sản xuất một quốc gia, do người sản xuất, người ấy có thể là người di dân, chỉ cần người ấy là người có sinh hoạt kinh tế sản xuất và đóng thuế, tức là có tham dự vào tổ chức kinh tế sản xuất, nghĩa là xã hội, nghĩa là chánh trị, tất cả đếu sinh hoạt trong đất nước của một quốc gia (jus soli, droit du sol !).
Quan niệm định nghĩa công dân ngày nay của thế giới là một quan niệm trung dung dùng cả hai thuyết, tùy lúc và tùy hoàn cảnh, thêm bớt nặng nhẹ để xử dụng cả hai. Cũng cố chánh trị, dùng chủ thuyết tự hào dân tộc, huyết thống, ngôn ngữ để chiếm đất dành dân, dùng thuyết huyết thống (jus sanguinis). Còn cũng cố phát triển kinh tế cần tay nghề thợ thuyền sản xuất, dân số đông làm giàu xứ sở dùng thuyết thồ nhưỡng (jus soli).
Công dân-quốc dân, huyết thống và ngôn ngữ là những quan niệm chánh trị có thể dùng làm vũ khí chiến tranh. Thí dụ Anschluss ngày 12 tháng 03 năm1938 nước Áo bởi quân Đức Nazi, vì người Áo dùng Đức ngữ; xâm chiếm Tiệp Khắc bởi quân Đức Nazi ngày 15 tháng 03 năm 1939, để cứu người Tiệp Đức ngữ; và thời nay, Nga chiếm Crimée, và sửa soạn chiếm Ukraine để cứu người Ukraine Nga ngữ. Và ngày mai, Trung Cộng sẽ xâm chiếm Việt Nam để cứu người Việt Hán ngữ!
Và tất cả đều nhân danh lòng YÊU NƯỚC để xâm chiếm nước nhỏ, theo luật của kẻ mạnh.
Phần kết
Công dân tạo đất nước, công dân chủ đất nước. Công dân khi lãnh đạo đất nước, công dân khi tuân thủ, chấp hành, đóng góp. Tất cả với một lòng thật sự ái quốc, thật sự yêu nước.
- Yêu nước là biết nhớ ơn đất nước, yêu nước là đau lòng con quốc quốc khi thấy đất nước lâm nguy, xáo trộn, giặc ngoài đang chiếm biển, giặc đang cướp nhà!." Toàn dân nghe chăng, Sơn Hà nguy biến..."
- Yêu nước là thương nhà mỏi miệng đóng góp, tranh đấu cho Nhân quyền cho Tự do, cho Dân chủ, cho Độc lập, cho Công bằng , cho Bác ái dù phải mỏi miệng cái gia gia.
Người Việt Nam yêu nước mau thức tỉnh dậy! Giặc ngày nay không còn ngoài biên ải, giặc Tàu đã nằm ngay tại trong nhà.! «Nhà cửa ta nó sẽ ở, vợ ta nó sẽ lấy»
Hãy nổi dậy, đuổi Việt Cộng, cướp chánh quyền, đuổi Tầu Cộng, cứu Việt Nam!
Hởi các người cựu đảng viên, đảng viên, quân nhân, công an, viên chức đương quyền!
Mong các anh chị em, chiến sĩ Quân đội Nhân dân, mong các anh chị em, các chiến sĩ Hải quân Nhân dân, mong các anh chị em viên chức công an hành chánh Nhà nước đương quyền hãy biết ơn người dân và đất nước đã nuôi dưởng phục vụ, hãy lấy tự hào dân tộc cầm súng giữ giang sơn Việt Nam.
Mong kẻ cầm quyền dương quyền còn tý tự trọng nào, giao trọng trách cho người công dân trách nhiệm. Hôm nay là ngày:
Trống Tràng Thành lung lay bóng nguyệt
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây
Chín từng gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh
(Chinh phụ Ngâm – Đoàn Thị Điểm 1705-1748)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét