"LUẬT BẤT THÀNH VĂN"
TRONG CÁCH XƯNG HÔ
"LUẬT BẤT THÀNH VĂN"
TRONG CÁCH XƯNG HÔ
HẠ NHỚ👍👏👏👏
Thơ thẩn nghĩ rằng nơi chốn cũ
Về thăm thôn xóm lúc ra đi
Mùa hè phượng nỡ bên đường vắng
Hạ nóng ve sầu réo ỏm tai
Rất đổi ngạc nhiên không thấy bóng
Hay là năm tháng đã phôi phai
Cảm tình sót lại còn trong trí
Ơn nghĩa quê hương cảm tác lời.!
Những ngày nắng hạ tôi luôn nhớ
Bài hát ca dao tuổi học trò
Thơ thẩn nhớ về hè kỹ niệm
Hay cùng bè bạn mãi rong chơi
Dạt bờ bèo lạc với hoa trôi
Dào trộn.! Buồn vui, với tháng ngày
Cảm tác đoái thương người viễn xứ
Xúc đầy tình cảm nỗi niềm vơi...
GÓP NHẶT BẠN THƠ
Hue Dieu
*** Hạ về ngày xưa nỗi buồn xa cách tuổi học trò,,,
Hạ về bây chừ nỗi sầu Người Viễn xứ ***
☺️🌷🍀🌷
Đông Lợi Long
HẠ CHIA XA.
Hạ về phượng nở nhớ trường xưa
Bạn cũ thân thương tuổi học trò
Vong quốc sầu thương người viễn xứ
Bây chừ ngóng đợi vẫn chia xa.
Huỳnh Nương
* Mùa Hạ xưa đong đầy nỗi nhớ
Ký ức buồn muôn thuở khó quên ...?!.
Đông Lợi Long
MÙA HẠ BUỒN.
* Mùa Hạ xưa đong đầy nỗi nhớ
Ký ức buồn muôn thuở khó quên ...?!.*
Kẻ tha phương mãnh đời ôn lại
Bao ký ức luôn mãi trở về.
Thi Diêm Tran
Trời thấp mây mù chút khói sương
Tình đã xa rồi..phía cuối đường
Biển buồn nước Lặng im không sóng
Ta muốn sóng Về gởi nhớ thương. Hi
Đông Lợi Long
THỞ THAN
Khi bọt biển, tung bay trắng xóa
Gió thổi về lan tỏa khắp nơi
Vờn sóng biển, ngàn năm nhớ mãi,
Bởi yêu nhiều, quá đổi, em ơi.
Quang Vinh Pham
Xin chào gđ chú Kính. Nhớ chú.
Đông Lợi Long
HẠNH PHÚC
Hai bạn trẻ,
Vinh Hà chung nhịp thở
Cuộn mình trong,
lòng rộng mở tình yêu
Dẫu cuối mùa
nhưng dịu ngọt nhân lên
Cằn khô xóa,
giữ ấm thêm tình ái.
Rồi gãy lên,
những nốt nhạc yêu thương
Cùng chìm đắm
trong thiên đường hạnh phúc
Huu Anh Vu
Tuyệt vời thơ rất hay cảm ơn thi nhân.
Đông Lợi Long
TẬP TỄNH LÀM THƠ
Gẫm mình còn phải học làm thơ
Nên đã ngâm nga chữ lựa hờ
Niêm luật trắc bằng gieo chớ vấp
Tám câu vần điệu giữ tròn vo
Thử nghề âm luật hơn trăm cách
Nhưng vẫn còn đang ở mức trò
Giữa chốn thi nhân đông đủ cấp
Theo đòi lại cứ, mãi lần vô
Dương Ánh
Sóng đưa thuyền xa viễn xứ
Lòng người tựa áng mây trôi
Đường xa gập gênh gian khó
Ngày về biển biệt xa xa
Đông Lợi Long
VƯỢT THOÁT
Vượt biển thuyền nan trời viễn xứ
Ngoái nhìn quê Mẹ phủ mây đen
Biển khơi tràn sóng nhiều gian khó
Biền biệt cách xa mãi lụy phiền
Dương Ánh
Đất mẹ ngàn năm mưa lũ cuốn
Trong lòng còn lại đá và xương
Xa khơi chí lớn lòng nung nấu
Ngoảnh mặt phong sương đă bạc đầu
Hỡi ơi đất mẹ... ngày về...
Đông Lợi Long
QUÊ MẸ ĐIÊU TÀN
Đất Mẹ đã, đứng bên bờ nước lũ
Ngó lên trên, toàn một đám hại dân
Đồ súc vật, vẫn lòng lan dạ thú
Tự bao đời, luôn bán nước cầu thân
Rời tháng bảy, tôi đi ngang qua phố
Trên sông Hương
không thấy một con đò
Qua Gia Hội những ngày thơ, dòm ngó
Nước Hương Giang,
muôn thuở vẫn không lo.
Lòng đất Mẹ, biển núi sông nhiểm độc
Xương cốt người, với đất đá cằn khô
Rời quê Mẹ, phải mưu sinh khó nhọc
Ngoảnh mặt nhìn, da thịt Mẹ ở mô.!
09072019
Cha mẹ già không cần nhiều, chỉ mong con cái hiểu và dành chút thời gian bên họ. Đừng để đến khi mất đi mới hối tiếc!
https://www.youtube.com/watch?
Ai cũng từng có một tuổi thơ, một thời thơ ấu để hoài niệm... Nhiều khi con người ta càng lớn lên, càng trưởng thành lại càng thích nhớ và tìm về với những điều xưa cũ giữa biết bao thăng trầm, bộn bề của cuộc sống, của sự trưởng thành. Chúng ta cũng có một tuổi thơ trôi qua với bao kỷ niệm đẹp. Hương vị tuổi thơ không phải gắn liền với những con đường thành thị tấp nập xe cộ và dòng người qua lại, cũng không phải là không gian đồng quê yên tĩnh, thanh bình của hoàng hôn ngả màu, mà là tuổi thơ của tuổi học trò với tiếng ve râm ran bắt đầu điểm lên những bản nhạc du dương cùng những cánh hoa phượng nở đỏ thắm cả một khoảng sân trường, lòng chúng ta lại bồi hồi nhớ về những ngày tháng còn cắp sách đến trường. Có bao nhiêu người trong số chúng ta nhớ về ngày đầu tiên được ba mẹ, ông bà đưa đến trường có cảm giác như thế nào? Lo lắng, hay sợ hãi, để rồi oà khóc nức nở khi rời xa vòng tay gia đình và sắp sửa thích nghi với môi trường mới lạ lẫm. Nhưng rồi khi đến khi trưởng thành, khi gánh trên vai nhiều trách nhiệm lớn lao, nhiều người mới ao ước rằng được trở về những ngày bé thơ vụng dại, về mái nhà thứ hai gắn liền với nhiều kỷ niệm tuổi thơ...
Dù ở tầng lớp hay giai cấp nào của xã hội ngày xưa, con người chúng ta đều trải qua một thời tuổi thơ ... với những buồn vui, sướng khổ, nhưng tựu trung đều là những kỹ niệm của tuổi ấu thơ, cùng với thú vui, trò chơi có bóng hình thơ ngây ngày nào mà chúng ta đã sống qua...khác lạ và xa vời với tuổi thơ ngày nay. khi so sánh hai thời kỳ lạc hậu đơn sơ xưa và văn minh hiện đại ngày nay.
Dù mình có văn hóa tầm mức hay không, thân phận cao quý đến cỡ nào, thì cũng đừng quên rằng “vợ” hay "mình ơi" là những Mỹ từ thông qua tiếng gọi ấm áp thân thương nhất, ngọt ngào nhất, mộc mạc nhất và cũng sinh động nhất trên thế gian này.
Mỗi ngày trôi qua, vợ đều dốc hết lòng hết sức lo từng bữa ăn giấc ngủ cho chồng con. Gắn bó với nhau từ lúc yêu cho đến lúc cưới nhau, trải qua bao nhiêu khó khăn rồi đến khi có con, sợi dây nối kết là thành quả là một kỳ tích. Người vợ ấy là người đã hy sinh quá nhiều cho chồng, không làm gì có lỗi với chồng hoặc nếu có lỗi nhỏ cũng nên bỏ qua, đừng bao giờ để bụng. Vợ là người gắn bó cả đời với ta, là người chăm sóc các con của ta và chính là mẹ của con mình. Dù có thế nào thì mẹ cũng không thể bỏ được con, con không thể rời xa mẹ.
Chỉ bấy nhiêu thôi đã để cho cánh mày râu hiểu, làm cột trụ là phải có trách nhiệm với gia đình, phải yêu thương gia đình, yêu thương vợ con. Những cám dỗ bên ngoài kia chỉ là hào nhoáng sẽ cuốn hút vô cùng, nhưng với phút chốc huy hoàng đó mà không biết tự kềm chế, tránh xa, thì hậu quả sẽ gãy đỗ hạnh phúc khó tránh khỏi. Với ánh sáng muôn màu chớp nhoáng, vụt qua và chẳng có tồn tại lâu dài với ta...Vậy! đừng vì nó mà lấp mờ sự sáng suốt của đầu óc. Không đáng.! Nên nhớ, hiện đang có Vợ Con yêu thương và tổ ấm Hạnh Phúc đang chờ ta về cùng bữa cơm gia đình.
Vậy nên, dẫu chúng ta có chu du khắp cả thế gian, giao du cùng vô số bạn bè, anh em năm châu bốn bể trên địa cầu, rốt cục chỉ có "vợ tôi, nhà tôi" mới là người luôn đáng được chúng ta trân qúy, yêu thương và che chở nhất trong đời, vì đó là người luôn dõi theo bước đi và đang chờ đợi ta trở về bên mái ấm gia đình có vợ hiền với con thơ.
Khi có vợ rồi, ngôi nhà của mọi người giờ đây không còn là một khái niệm trống trải nữa. Nhờ sự hiện diện của vợ, ngày tháng trước đây của ta dẫu có đơn điệu, nhàm chán, tẽ lạnh và vất vả thế nào, thì giờ đây đã tràn đầy ý đẹp tình thơ, sắc màu thơm ngát. Sự có mặt của vợ khiến cuộc sống của ta trở nên tươi đẹp như những ngày xuân, mỗi một ngày bình thường đều là mùa xuân ấm áp ngây ngất lòng người.
Vợ của mình, trời sinh đã có ý nguyện phó thác, đã có tư tưởng tìm một tấm chồng thật lòng yêu thương và được bảo vệ, trời sinh đã có tư tưởng nương tựa vào chồng, thích mộng mơ lãng mạn. Nhưng cô ấy một khi đã nguyện ý gửi gắm cuộc đời cho nhau, cùng xẻ chia mọi đắng cay ngọt bùi, thì trên đường đời sau này dẫu có mệt mỏi vất vả hơn nữa, nàng cũng đều có thể lấy tấm thân liễu yếu đào tơ của mình mà đương đầu với mọi nghịch cảnh mưa sương gió tuyết, mà gánh vác mọi khó khăn vất vả trong gia đình, thay chồng nuôi dưỡng, giáo dục con nên người.
Hình ảnh Bà Mẹ già, người Vợ trẻ đã vẽ nên bức tranh bi ai, đẫm lệ, của một thời đất nước lâm vào tình cảnh điêu linh sau ngày mất nước 30/04/1975, với vai trò Mẹ của các con, Vợ của những người Chồng bị đi tù "cải tạo"; Những khó khăn gian khổ mới lại ập đến trên tấm lưng còng, đôi vai nhỏ bé nhưng đầy kiên cường của Họ, sống đói khổ, tằn tiện đùm túm thăm nuôi con, chồng đang lao động khổ sai trong các trại tù xã hội chủ nghĩa.
Thursday, June 20, 2024
Sunday, September 22, 2024