Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

HÒA HỢP HÒA GIẢI ĐỂ THỐNG NHẤT DÂN TỘC


Ngày 30 tháng 4 năm 2022

Nơi đất khách, lòng người buồn hiu hắt
Nhớ về quê, cha mẹ cách muôn trùng
Tình quê hương ấp ủ mãi bên lòng
Chim lìa tổ ,lạc loài đôi cánh mỏi

Ba Mươi Tháng Tư : Tự Do đất nước
Sao triền miên dân tù ngục tội tình.
Thật điêu ngoa, miệng lưỡi giống hồ tinh.
Không, ngày đó với ta: "Ngày quốc hận".


HÒA HỢP HÒA GIẢI ĐỂ THỐNG NHẤT DÂN TỘC

Tiếng nói (ngôn ngữ), Văn hóa, Lịch sử cùng những giá trị truyền thống của nó là yếu tố tạo thành một khối; Đó là Dân tộc.

Vậy thống nhất lòng dân (dân tộc) là một sự hợp nhất, đồng ý, đồng lòng với nhau, không mâu thuẫn nhau, tất cả toàn dân hợp lại thành một khối, cùng sát cánh với chính quyền thực hiện chủ trương "dân giàu nước mạnh, văn minh tiến bộ".

Đã tròn 47 năm thống nhất, (30-4-1975 / 30-4-2022) chế độ ăn mừng như vậy là quá đủ rồi. Các anh đâu phải thắng Tây, thắng Tàu đâu mà 47 năm đã qua, các anh vẫn thổi mãi hồi kèn lạc điệu để tự ca ngợi cái chiến công xâm lăng xưa cũ khi thắng người anh em phía bên kia chiến tuyến.

Mà Than ôi.! Đó lại là những người anh em đồng bào máu đỏ da vàng của mình. Đó cũng là người Việt Nam, nói tiếng Việt và cùng lớn lên trong tiếng ru hời, những điệu hò tiếng hát của ông bà tổ tiên chung một giống nòi như các anh. Họ chiến đấu cũng giống như các anh chỉ để bảo vệ phần đất hình chữ S này giống như các anh. Nếu có một người thắng cuộc thì cũng có một người thua cuộc. Một người hò reo chiến thắng thì một người nghiến răng căm hận. Một người nâng ly mừng thì một người lặng lẽ rơi nước mắt…
Đã 47 năm qua, hơn nửa đời người và đó là khoảng thời gian mà hận thù với người anh em bên kia trận tuyến phải được quên đi. Chỉ quên đi để hòa giải, và chỉ có quên đi thì mới có hòa hợp dân tộc. Đó là thời gian mà tiếng reo hò chiến thắng kia đáng lẻ phải nhạt dần, nhường chỗ cho tiếng khóc than thua thiệt; Bởi lẽ qui luật muôn đời là tiếng hò reo mừng chiến thắng chỉ có giới hạn, nhưng nỗi đau buồn là vĩnh viễn khôn nguôi.

Đó là khoảng thời gian đủ để một nửa dân tộc phải tự thấy là lố bịch vô cảm khi mừng vui trước một nửa kia buồn tủi nghiến răng khóc hận. Đất nước Việt Nam mãi mãi có một người mừng chiến thắng thì mãi mãi sẽ còn một người thân như cha, mẹ, vợ con ông bà phải tủi hổ, rồi những đứa con, cháu chắt ta sẽ mãi mãi có kẻ thắng người thua ngay chỉ trong một gia đình. Đất nước cứ chia rẽ "Quốc Lễ với Quốc Hận" đến muôn đời sao…

Giờ đây thì thắng thua còn ý nghĩa gì nữa khi đã 47 năm qua đất nước vẫn còn qúa nhiều người nghèo đói, trình độ dân trí chưa được nâng cao, lòng dân ly tán, khi nghĩ đến chế độ "Đảng giàu dân yếu".

Niềm hân hoan mừng vui chiến thắng của giới "tư bản đỏ" giờ đây đã cạn, nhưng nỗi đau của người anh em thì vẫn còn nguyên vẹn và không ngừng rỉ máu. Diễn binh rầm rộ, cờ xí biểu ngữ rợp trời, pháo bông tỏa sáng, ăn mừng chiến thắng mãi thì có hòa giải và có hợp lòng toàn dân tộc Việt Nam bất kể chính kiến không…?

Ba yếu tố hợp nhất (lãnh thổ, dân tộc, chính quyền) thành một quốc gia đoàn kết, vững mạnh. Nhưng ở đây thống nhất đất nước mà không thống nhất lòng dân thì có gì để đáng tự hào mãi. Các anh chẳng được gì hết khi giờ này còn tổ chức mừng vui lễ hội. Một nửa dân tộc mừng vui vì đã xát muối vào lòng của một nửa dân tộc còn lại như đã làm suốt 47 năm qua để được gì.

Mọi người, mọi dân tộc đều biết "hòa hợp hòa giải dân tộc" là xu hướng của thời đại, chậm ngày nào là tụt hậu ngày ấy. Nhưng các anh chỉ nói chứ không làm (tri hành bất nhất) thì hòa giải hòa hợp cái gì.

Điều mà các anh nên làm là hoà hợp hòa giải với người dân bị trị trong nước, thống nhất một lòng với cấp lãnh đạo, để "trị nước, giúp đời, trị đời giúp dân" (kinh bang tế thế, kinh thế tế dân).

Tư tưởng “ thấu hiểu lòng dân”, “gần gủi và thân với dân” của chế độ phong kiến chỉ dừng lại ở cử chỉ, thái độ của kẻ “bề trên” đối với Nhân dân: “Dân chi sở hiếu, hiếu chi; dân chi sở ố, ố chi; thử chi vị dân chi phụ mẫu” (dân thích điều gì, người thích điều ấy; dân ghét điều gì, người ghét điều ấy; thế mới là cha mẹ dân).

Vậy thì các anh mong chi điều thiêng liêng ấy khi cứ đến ngày 30/4 đế lại tổ chức ăn mừng vào chiến công xưa như một kẻ chỉ biết ăn mày vào quá khứ,

các anh chỉ biết nói như con Vẹt: Quên đi quá khứ để hướng về tương lai, nhưng trong hiện tại các anh lại cứ huênh hoang khoác lác cho thắng lợi đã gần nửa thế kỷ qua, đúng là "ăn mày dĩ vãng", giống như con thằn lằn chỉ biết ăn đuôi của mình để sống…

Ngay bây giờ các anh nên chọn cuộc sống "thực tế" để thay thế và tránh những hệ lụy của cuộc sống "thực dụng" hiện nay.!

- Sống thực tế là hiểu rõ thực trạng cuộc sống, không mơ mộng hão huyền hay tìm cách trốn tránh thực tại. Sống thực tế là hiểu rõ năng lực và giá trị thực của bản thân của đất nước, để có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình cho quốc gia, dân tộc.

- Sống thực dụng là bất chấp thực tế, bất chấp năng lực thực sự của mình ra sao mà chỉ chăm chăm giành được cái lợi nhỏ trước mắt, ngoài ra mặc kệ hậu quả sau này nghiêm trọng thế nào, không quan tâm. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét