TRỞ VỀ TRO BỤI.
Người đã khuất, trần gian nay vắng Bóng.
Ngàn thông reo vào khoảng Trống không Gian.
Cõi vĩnh hằng giờ ẩn hiện âm Vang
Bóng liễu rũ trong đêm Tàn tục lụy.
Hồn siêu thoát, xác trở về tro bụi
Một kiếp người lầm lũi giữa trần Gian
Đi vào đời bao cảnh khổ gian Nan
Bàn tay rrắng một ngày nào nhắm mắt.
Chẳng gì lạ.! đời đi qua bước ngoặt
Giữ cho mình lòng son sắt thủy Chung
Trọn nghĩa tình đế bày tỏ lòng Trung
Ở một chốn giờ vô cùng thanh thản
Đường lựa chọn đời nào ai biết Trước.!
Khi ra đi níu kéo Được nữa Sao?
Với niềm tin lòng xác tín biết Bao
Là định mệnh số phận Nào vượt thoát
Ngày đưa tiễn trong lòng nghe trống Trải
Luôn cho đời giữ trọn Mãi yêu Thương
Đế giận hờn hãy buông xả nguồn Cơn
Đời nhân ái hãy mở lòng Thông thoáng
Tiễn người đi hay ta tiễn chính Mình
Đời ngắn ngủi kiếp nhân Sinh mờ Lối
Đừng hờ hững, hãy quay đầu nhìn Lại
Thức tỉnh đi, cho sớm Trọn nghĩa tình.
Một mai đến, thân ta về cát Bụi
Chẳng còn ai để thổn Thức bồi Hồi
Nhớ đến người quá vãng mà ngậm Ngùi
Trong giá trị làm phận Người chẳng có!
SINH LÃO BỆNH TỬ.
Giữa nhân gian, bốn bề hư ẢO
Người phải "bệnh", già "LÃO, tử, SINH"
Nào đâu, chỉ có riêng ,MÌNH
Tha nhân điên đảo ân TÌNH trả vay
Biết rằng ai, sống nay, mai CHẾT
Nghiệp chướng nào khi HẾT phải MANG
Thân ta dẫu có nghìn VÀNG
Khôn thay đổi chác đặng ĐÀNG tồn vong
Kìa quần chúng, tính toan trôi NỔI
Bể khổ chìm, sưng PHỔI lạnh GAN
Nghèo hèn hay dẫu giàu SANG
Hố chôn cũng chỉ áo QUAN một sòng
Buổi sáng ngồi uống trà ở vườn sau nhà, chung quanh thật yên tĩnh với không khí trong lành của một sáng sớm mùa Đông...nơi xứ người.!
Mùa đông, cây chỉ còn trơ lại cành, chúng đã thay da đổi thịt liên tục qua bốn mùa của tạo hóa...Lúc những lá xanh bắt đầu lác đác điểm tô trên cành, báo hiệu một sức sống mãnh liệt mà mùa xuân đã mang đến. Tiếp nối mùa hạ lá xanh càng nhiều che phủ hết các cành cây, nên phải để ý mới có thể nhìn thấy những con chim đang hót líu lo đậu xen lẫn với lá. Những tháng mùa thu, lá lại bắt đầu rụng và qua tháng Giêng đông về, cây tiếp tục rụng lá để tôi có thế nhìn thấy dễ dàng vạn vật đến rồi đi vào mỗi buổi sáng của những đợt giao mùa theo sự vận hành của đất trời.
Bới vậy, đã là kiếp người cũng phải trải qua những chặng đường; Đó là "Sinh Lão Bệnh Tử". Thường tình, con người chỉ sợ chết, nhưng chết lại là giai đoạn nhanh chóng nhất của bốn thời kỳ. Sinh ra chưa có trí khôn thì cũng chỉ vài ba năm là đã bắt đầu có ý thức. Đến khi lớn tuổi, lúc nào thấy được mình không còn sức vui thú với tuổi già thì mới bắt đầu nghĩ đến cái chết. Chết chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhất để ra đi (lìa đời). Bệnh thì trái lại, vừa sinh ra đã có mầm bệnh. Kéo dài cả cuộc đời cho đến tuổi già vẫn còn bị bệnh. Chỉ có chết đi mới hết bệnh mà thôi. Xem ra bốn chữ: sinh lão bệnh tử, duy chỉ có bệnh làm nên "nghiệp" con người mà thôi./.
19122019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét