SỰ LỢI HẠI DẤU PHẨY:
- Mỵ dân: "Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ đất nước".
- Thực chất: "Đảng lãnh đạo nhà nước, quản lý nhân dân, làm chủ đất nước".
Mẹ đang đi làm ca đêm ở nhà máy dệt, tranh thủ nhắn tin hỏi thăm con gái: "Con ngủ chưa?".
Cô bé nhắn lại: "Mẹ vào ca ba con ngủ với dì"
Người mẹ đọc xong tin nhắn hoảng quá xin ban giám đốc nghỉ để về giải quyết. Về đến nhà thì thấy chồng nằm chèo queo ở nhà một mình vội hỏi:
- Con đâu?
- Con qua nhà dì ngủ rồi - người chồng đáp.
Lúc này người mẹ mới hiểu. Hóa ra con gái định nhắn: "Mẹ vào ca ba, con ngủ với dì" thì bà mẹ lại hiểu nhầm thành: "Mẹ vào ca, ba con ngủ với dì".
Sáng nào anh đầu bếp chánh của một tiệm ăn cũng viết trên bảng phân công phần việc của từng người. Vì bận việc nên không lần nào các câu văn của ông có dấu chấm hoặc dấu phẩy.
Ông viết như sau:
- “ Anh Hòa cắt tiết anh Hùng nhổ lông cô Hồng luộc trứng anh Tuấn mổ bụng cô Lài lột da anh Tán rán mỡ chị Kim rửa chim cô Lý bóp mềm anh Tuất băm nhỏ cô Lan xào gan anh Hiệp quét dọn xong để đó chờ tôi”.
Cô bé nhắn lại: "Mẹ vào ca ba con ngủ với dì"
Người mẹ đọc xong tin nhắn hoảng quá xin ban giám đốc nghỉ để về giải quyết. Về đến nhà thì thấy chồng nằm chèo queo ở nhà một mình vội hỏi:
- Con đâu?
- Con qua nhà dì ngủ rồi - người chồng đáp.
Lúc này người mẹ mới hiểu. Hóa ra con gái định nhắn: "Mẹ vào ca ba, con ngủ với dì" thì bà mẹ lại hiểu nhầm thành: "Mẹ vào ca, ba con ngủ với dì".
Sáng nào anh đầu bếp chánh của một tiệm ăn cũng viết trên bảng phân công phần việc của từng người. Vì bận việc nên không lần nào các câu văn của ông có dấu chấm hoặc dấu phẩy.
Ông viết như sau:
- “ Anh Hòa cắt tiết anh Hùng nhổ lông cô Hồng luộc trứng anh Tuấn mổ bụng cô Lài lột da anh Tán rán mỡ chị Kim rửa chim cô Lý bóp mềm anh Tuất băm nhỏ cô Lan xào gan anh Hiệp quét dọn xong để đó chờ tôi”.
Ông đầu bếp phụ cắc cớ cầm phấn thêm vào các dấu phẩy cho câu văn rõ nghĩa.
Câu văn trở thành như sau:
- “ Anh Hòa cắt tiết anh Hùng, nhổ lông cô Hồng, luộc trứng anh Tuấn, mổ bụng cô Lài, lột da anh Tán, rán mỡ chị Kim, rửa chim cô Lý, bóp mềm anh Tuất, băm nhỏ cô Lan, xào gan anh Hiệp quét dọn xong để đó chờ tôi”.
Phiên tòa xử vụ ly dị, tòa phán với ông chồng:
Ông chồng về nhà đưa bản án cho bà vợ lớn, chỉ sửa lại dấu phẩy:
– Ở với vợ lớn không được, ở với vợ nhỏ.
Có người hỏi nhà văn Oscar Wilde (1856 – 1900) sao ông thường có vẻ đăm chiêu. Nhà văn Anh này đáp: “Sáng nay tôi đã bỏ quên một dấu phẩy trong một bài thơ. Chiều nay tôi phải lấy lại”.
* Sai một phẩy, nhảy ngàn dặm
Một giáo viên tiếng Anh đã đề nghị mỗi sinh viên đặt những dấu thích hợp vào câu sau:
- “Woman without her man is nothing”. (Người phụ nữ không có người đàn ông của mình chẳng là gì cả).
Bọn con trai ngắt
câu:
- “Woman, without her man, is nothing” (đàn bà, nếu thiếu nửa kia của
mình, thì chẳng là gì cả).
Bọn con gái lại ngắt câu như sau:
- “Woman:
without her, man is nothing” (phụ nữ: thiếu cô ta, đàn ông chẳng là gì
cả).
Một phụ nữ Mỹ đi du lịch ở châu Âu gửi điện về cho chồng: “Có một chiếc
xuyến đẹp mê hồn, giá 75 đô. Em mua được không?”
Anh chồng lập tức trả
lời
“No, price too high” (không, giá quá cao).
Nhưng nhân viên điện tín
mắc một sai lầm nhỏ đã bỏ qua dấu phẩy và thành:
“No price too high”
(không giá nào là quá cao).
Được lời như cởi tấm lòng, cô vợ mua ngay
chiếc xuyến. Khi về Mỹ, cô vợ khoe chiếc xuyến làm người chồng choáng
váng. Người chồng đem vụ “bỏ sót dấu phẩy” này ra toà và thắng kiện.. Từ
đây, các hãng điện tín đòi hỏi nhân viên phải đánh vần dấu câu trong
bức điện chứ không dùng ký hiệu. Nghĩa là phải viết “No comma price too
high” (không phẩy giá cao quá).
Dấu phẩy đôi khi có giá đến nửa triệu đô. Năm 1870, trong danh sách các mặt hàng được miễn thuế vào Mỹ, lẽ ra là câu - “Tropical fruit-plants for the purpose of propagation” (các cây nhiệt đới ăn trái nhằm mục đích nhân giống) thì người ta đánh nhầm dấu nối thành dấu phẩy, thành:
- “Tropical fruit, plants for the purpose of propagation“ (trái cây nhiệt
đới, cây nhằm mục đích nhân giống).
Thế là toàn bộ các loại trái cây
nhiệt đới được nhập miễn thuế vào Mỹ. Tới khi người ta phát hiện ra sai
sót chết người này, đã mất khoảng 500.000 USD tiền thuế không đòi lại
được!
* Được yêu, được sống nhờ dấu phẩy
Ông bố nọ muốn lấy tên nhà thơ La Mã vĩ đại Virgile đặt cho con trai mình. Khốn nỗi, ông lúng túng viết nhầm thành Virgule, tiếng Pháp có nghĩa là dấu phẩy. Anh chàng lớn lên cũng khẳng khiu như dấu phẩy, không thành nhà thơ mà vào làm bưu điện. Anh thầm yêu trộm nhớ cô hàng xóm Sophie. Cô gái này lại yêu chàng trai không yêu cô. Bao nhiêu thư gửi đi mà không nhận được hồi đáp.. Rồi một hôm cô quyết định ra bưu điện gửi bức điện (chứ không viết thư nữa) cho chàng trai nọ.
– Tôi muốn gửi một bức điện – cô buồn rầu nói, mắt không nhìn Virgule, nhân viên bưu điện.
– Cô vui lòng đọc nội dung – Virgule cầm bút cảm động lắp bắp nói.
- “Je t’aime, virgule, Je t’adore, virgule, Je voudrais tant que tu me dises que tu m’aimes aussi, point” (Em yêu anh, phẩy, em thương anh, phẩy, em muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em, chấm)
- Anh chàng Virgule không cho virgule là dấu phẩy mà hiểu đó là tên mình: Em yêu anh, Virgule, em thương anh, Virgule… Anh chàng bưu điện yêu cầu cô gái nhắc lại. Sophie làm theo: “Em yêu anh, Virgule, em thương anh, Virgule…” Mắt anh ta sáng lên. Sophie nhận ra anh chàng này đáng yêu làm sao. Và họ đến với nhau.
Còn đây là giai thoại về hoàng đế Alexandre Đệ Tam (Nga) (qua tiếng Anh): từ chối ân xá cho một phạm nhân, ông đọc
- “Pardon impossible, to be
sent to Siberia” (Không thể ân xá, đày đi Siberia).
Vợ ông là Dagmar
(cháu gái vua Đan Mạch Christian IX) là một người vô tư, nên đã đánh
nhầm dấu phẩy thành:
- “Pardon, impossible to be sent to Siberia” (Ân xá,
không thể đày đi Siberia). Thế là người tù này thoát tội.
Đặt sai dấu phẩy, biết bao chuyện dở cười dở khóc đã xảy ra!
* Chấm, phẩy, thật quan trọng!
- Gia đình nên có 2 con, vợ chồng hạnh phúc.
- Gia đình nên có 2 con vợ, chồng hạnh phúc.
- Đâu cần, thanh niên có. Đâu khó, có thanh niên
- Đâu cần thanh niên có. Đâu khó có thanh niên
Cụ Tổng biết mình sắp
chết nên gọi vợ chồng đứa cháu nội
đến nhận di chúc và căn dặn đứa cháu dâu
rằng phải có nhiều con thì vợ chồng cháu
mới vui vẻ hạnh phúc, chứ như ông nội
chỉ có 1 con nên buồn lắm. Thằng cháu nội nháy mắt
với luật sư viết di chúc, nên di chúc viết
như sau:
“Gia đình cháu
phải có nhiều con vợ, chồng cháu mới vui vẻ
hạnh phúc”.
Từ đó mỗi khi vợ chồng lục
đục về chuyện cơm với phở thì
thằng cháu lại mang di chúc của ông nội ra dẫn
chứng. Hắn than
với vợ rằng “mệt lắm”, nhưng vì chữ
hiếu mà phải vâng lời ông nội mà thôi.
Cô em vợ đi thưa
thằng anh rể Odam về cái tật hay sờ mó, quan tòa
phán “Sờ mó vợ, cấm sờ mó em vợ”. Thằng thư ký tòa mổ cò
trên computer sai vị trí và thêm cái dấu phẩy:
“Sờ mó vợ, cấm, sờ
mó em vợ”.
"Xoài phun thuốc sâu, không ăn"
"Xoài phun thuốc, sâu không ăn"
Tèo thắc mắc với Tí: "Sao bài kiểm tra lịch sử tao chép không khác gì mày mà tao lại bị điểm kém?".
- Thế cô giáo có khoanh chỗ sai không?
- Có, tao ghi: "Quân ta đánh sập hầm tiêu, diệt 50 tên địch".
- Trời, tao viết là: "Quân ta đánh sập hầm, tiêu diệt 50 tên địch" kia mà, mày bị điểm kém là đúng rồi.
- Thế cô giáo có khoanh chỗ sai không?
- Có, tao ghi: "Quân ta đánh sập hầm tiêu, diệt 50 tên địch".
- Trời, tao viết là: "Quân ta đánh sập hầm, tiêu diệt 50 tên địch" kia mà, mày bị điểm kém là đúng rồi.
- "Rắn là loài bò sát, sinh con không đẻ trứng".
Nhưng cô giáo cho học sinh ê-a đọc:
- "Rắn là loài bò, sát sinh con không đẻ trứng".