BUỒN CHIA BIỆT
Chiều tà chếch bóng ngã về Tây Cất tiếng chim kêu cảnh lạc bầy Đỉnh núi đồi cao cây chắng gió. Hạt mưa chắn lối nhẹ rung cây. Cuối trời đôi mảnh sầu trăng khuyết Nhuốm bạc đầu xanh lúc trắng tay. Ta ở người về lòng nức nở Bước đi cách biệt lệ đong đầy
DUYÊN TRI NGỘ.
Ân tình bè bạn quả thân thương.
Gặp lúc khó khăn ngại chẳng lường
Ngày ấy trải qua thật hoãng sợ
Duyên đời sự thế đã an tường.
Gần nhau chia biệt thêm thương nhớ.
Xa cách ngàn trùng lại vấn vương.
Cuộc sống nhân sinh nào biết trước
Mỗi người một cảnh dễ đâu lường.
KIẾP HOA BI LỤY
Thơ thơ thẩn thẩn lệ vương sầu
Nhìn lại vườn hoa ủ mặt châu
Tiết lạnh hoa tàn cùng héo úa
Hàn sương nhuỵ chớm sấy khô màu
Tiếc thương cho kiếp hoa bi luỵ
Oán oán than than cảnh dãi đầu
Buồn bực khổ sầu tạm cách biệt
Đông qua Xuân đến lại gần nhau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét