MỘT CHẶN ĐỜI 50 NĂM
(1975 - 1925)
Chiến tranh là một nỗi đau dằn vặt của nhân loại vì không ai muốn nó xảy ra, nhưng chiến tranh vẫn cứ xảy đến như một điều kiện cần thiết biện minh cho sự tồn tại của thế giới con người. Ngày Ba mươi tháng 4 năm 1975 là một cột mốc đánh dấu một biến cố chính trị trong lịch sử chính trị thế giới, ngày cuộc chiến tranh Việt Nam (1954-1975) chấm dứt.
Đấy là một bi kịch đối với những con người Việt nam lưu vong thế hệ đầu tiên đến Hoa Kỳ và các nước khác trên thế giới sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Cho đến hôm nay thế hệ ấy còn rất ít và trong đó có tôi, tuy cuộc sống trên quê hương thứ hai thật đầy đủ, thật trọn vẹn cho một giấc mơ hoàn hảo, nhưng trong hồn tôi vẫn khôn nguôi nỗi ám ảnh lưu đày vì mãi chèo chiếc thuyền đời mình lênh đênh trên dòng sông xa cội nguồn gốc rễ.
THÁNG TƯ ĐEN
Cứ thế cuộc đời, mãi cuốn trôi
Tháng tư nay đến, lại than trời
Tháng Tư này nữa là bao nhỉ.?
Mà vẫn cách ngăn suốt cả đời
Bạc tóc tủi thân tuổi xế chiều
Hận sầu vong quốc với đăm chiêu
Thương dân gian khổ bao hờn oán
Màu đỏ Cộng nô bọn giáo điều...
Hỡi những cháu con giống Lạc Hồng
Cơ trời dân tộc buổi suy vong
Xin vì trung nghĩa nên giành lại
Đừng để mất đi những tấm lòng
Chớ để nhạt phai nét cổ xưa
Với trang thanh sử, dẫu giao mùa
Đã lâu "màu đỏ" gây tang tóc
Lắm kẻ "mặc nhiên" với "gió mưa".!
Nhìn những "đổi thay", nhạt "nắng phai".
Làm tim đau nhói nổi u hoài
Xót xa lòng dạ điều hưng phế
Lý Tống thế thời, phỉ chí trai
Hưng "Đỏ",Phế "Vàng" quả ngạc nhiên
Người thì "thay bến", kẻ ưu phiền
Thịnh suy càng rõ vàng hay đỏ
Máu đỏ phủ vàng thật đảo điên.!
Ngăn núi, cách sông chẳng thấy người
Âm thầm đồng đội bước ra khơi
Giữ thuyền ngay thẳng, lòng son sắt
Chớ để gió mưa mãi dập vùi.!
Đã bốn chín năm vẫn đợi trông
Mong anh gom sức, chị chung lòng
Vùng lên tiêu diệt loài gian ác
Trả nợ nước nhà với núi sông
Ánh chiếu sáng ngời rực tháng Tư
Quê hương tan sạch đám mây mù
Cờ Vàng tung cánh bay theo gió
Tổ quốc Việt Nam, sạch bóng thù
VỌNG PHU
Nếu thật 'vọng phu' hóa đá không.?
Bao người lo sợ dấu trong lòng
Chờ chồng tù tội bao năm tháng
Còn sống trở về khỏi nhớ mong
Năm tháng đợi chờ đã gặp may
Thương chồng "tù tội" đã bao lần
Sống còn nay được chờ mong gặp
Đoàn tụ vợ con với tháng ngày
Ðường xa chiếc nón tung vành lá
Dành dụm thăm nuôi đã thật lâu
Em về bước thấp bước cao
Nước mưa, nước mắt lẫn vào nước non
TÔI BỎ ĐẢNG - THƠ CỦA PHAN HUY
Tôi Bỏ Đảng ??? 



Đảng khốn kiếp chẳng thiết gì tổ quốc
Sẵn sàng dâng xã tắc của cha ông
Để cầu phong độc trị đến ngàn năm
Hàm thái thú đời cha truyền con nối.
Tôi sinh ra trên quê nghèo đất Bắc
Cộng sản nòi nối gót của cha anh
Bố của tôi, một cách mạng lão thành
Đi kháng chiến thuở tầm vông giáo mác.
Lúc còn nhỏ, tôi đã nghe về bác
Một ông già râu tóc bạc phơ phơ
Tôi hát bài, em thấy bác trong mơ
Cô giáo bảo, bác là tiên là phật.
Tôi lớn lên, nghe những lời đường mật
Được vào đoàn, vào đảng bác quang vinh
Cờ búa liềm, hình lãnh tụ Lê Nin
Thay tổ quốc và Hùng Vương dựng nước.
Đảng dạy tôi, chủ nghĩa mình siêu việt
Đưa năm châu lên thế giới đại đồng
Nhà nước ta của giai cấp công nông
Dân là chủ, đảng viên là đầy tớ.
Tôi ngất ngây trong hào quang lý tưởng
Tình nguyện vào chiến đấu ở miền Nam
Cứu đồng bào ra khỏi cảnh lầm than
Mà đảng nói do bàn tay Mỹ Ngụỵ.
Ánh sáng Miền Nam đưa tôi về chân lý
Vùng đất hiền hoà, nhân bản, phồn vinh
Cuộc sống tự do, dân chủ, nghĩa tình
Không sắt máu, căm thù, như Miền Bắc.
Tôi uất hận cho đảng mình láo khoét
Lùa dân vào một cuộc chiến tổn hao
Phung phí máu xương bộ đội, đồng bào
Để phục vụ cho quan thầy quốc tế.
Từ đó đảng hiện nguyên hình đồ tể
Vung búa liềm đập nát cả quê hương
Một miền Nam hạnh phúc hoá tang thương
Một xã hội thiên đường thành địa ngục.
Và bây giờ cả hai miền đất nước
Đã san nghèo cào khổ giống như nhau
Cùng đội chung cái ách nạn trên đầu
Một chủ nghĩa ngông cuồng đầy tội ác.
Người chủ nhân thành dân oan mất đất
Khóc vang đường, ngủ chật những vườn hoa
Người đầy tớ trên lầu cao chất ngất
Lợi ích đổi trao quanh yến tiệc rượu trà.
Thì ra đảng thầu bán buôn xương máu
Và biển trời sông núi để chia nhau
Nuôi bầy chó dữ, dưỡng đám giòi sâu
Quyết đàn áp những tấm lòng yêu nước.
Đảng cũng rước bọn Tàu ô xâm lược
Vào ém quân trên khắp cả ba miền
Để dự phòng khi dân Việt vùng lên
Sẽ đàn áp tiếp tay bầy giặc cướp.
Đảng khốn khiếp chẳng thiết gì tổ quốc
Sẵn sàng dâng xã tắc của cha ông
Để cầu phong độc trị đến ngàn năm
Hàm thái thú đời cha truyền con nối.
Đảng ghê tởm! tôi chán chường muốn ói
Xin trả người thẻ máu với cờ ma
Tôi sẽ đi về với nước non nhà
Cùng dân tộc dựng lại mùa quang phục.
DÒNG ĐỜI VẬN NƯỚC.
Bảy chục, bước qua đã tám mươi
Người già thêm tuổi tính thêm lười
"Sử Xanh" oanh liệt nên luôn nhớ
Vận nước góp công, mộng sẽ tươi
"Văn ngữ" thời xưa tìm hiểu gốc
Tinh hoa ngày mới, sánh vai người
Cao niên luôn giữ lòng son sắt
Mắt đọc chép ghi, để lại đời.
Tuổi tác đã tròn đúng tám mươi
Đời ta luôn phải, khóc hơn cườì
Ngẫm qua nhiều bận (1) binh đao ấy
Điểm lại mấy phen hậu vận tươi
Bọt nước hư danh lòng chẳng bợn
Vốn nhà gìn giữ chí không ngơi
Tri âm nào ngại so già trẻ
Dàn trải thẳng ngay với mọi người
(1) Tàu, Pháp, Nhật, Việt Cộng.
Tòa án có thể kết tội và bỏ tù một người bất đồng chính kiến, nhưng người bất đồng chính kiến có quyền không nhận cái tội đó, vì đơn giản bất đồng chính kiến không phải là tội.!
Một chế độ có thể cầm tù thể xác con người, nhưng không thể cầm tù tinh thần của họ. Hoặc là chết. Hoặc là phải được sống tự do. Thế nên con người ta luôn có xu hướng đấu tranh đòi cái tự do sống, kể cả những người cộng sản cách đây hơn 80 năm. Thế nhưng giành được tự do cho mình rồi, không có nghĩa là lại đi tước đoạt tự do của kẻ khác.
Có bao giờ nhà cầm quyền tự hỏi, tại sao chế độ ban hành đủ thứ luật để hạn chế, cấm đoán quyền con người mà vẫn không ngăn cản được họ lên tiếng không? Dường như họ quên một câu nói quen thuộc: “Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh” hay: “Ở đâu có áp bức, thì ở đó không thể có tự do, không thể có bình đẳng,v.v...“
QUYÉT SẠCH LŨ HỒ MAO
Con ong hút mật chuyển tồn kho
Đâu biết ai đâu, ác để dò
Cướp mật ong rồi còn lấy tổ
Cộng nô đục khoét biết làm sao?
Dân quê lam lũ luôn hòa khí
Làm lụng quanh năm chẳng đủ no
Đất ruộng nhiều đời còn để lại
Cháu con bám đất chẳng cần lo
Bịt mắt trói tay, chặt chém đầu
AK bom đạn giết người sao?
Chiếm nơi cư ngụ dân đang ở
Đảng bảo hiệ́n dâng, đất thế nào?
Quan lớn to mồm kinh hải quá
Ban ngày còn cướp tính làm sao?
Thi hành điều lợi chia cho đảng
Chủ tịch, bí thư cũng xía vào
Lộc Hưng chịu khổ biết làm sao
Gần Tết người dân trú chỗ nào?
Khiếu nại kêu la không giải quyết
Hỏi ai.! Ác bá với cường hào?
Ngư dân nhờ biển mà sinh sống
Nhất quyết vin vào khổ biết bao
Từ thuở bao đời ngăn cách trở
Lòng dân giữ nước chống ngoại xâm
Tàu lạ cớ sao lại phá ta
Tàu phù, Tàu cộng, Formosa
Ngư dân ra biển bao nguy hiểm
Đánh đập, lấy dầu, xả độc ra
Chiếm biển dân chài lâm cảnh khổ
Quanh năm đời sống, chúng không tha
Dân kêu: Nhà nước "không lên tiếng"
Bán nước! "Mấy ai lớn tiếng la.!"
Hán gian lấn chiếm lộng hành chờ.!
Khi đám Ba Đình giống mặt mo
Cõng rắn vào nhà hang Pắc Bó
Tân thời thái thú Đảng nhà Hồ
Miệng mồm nhai bạc ra đầy máu
Như chó tham ăn ngoạm chất dơ
Ăn ráo, nên thành tư bản đỏ
Dân đen đói khổ ngóng trông chờ.!
NGHIÊNG NGỬA CƠ ĐỒ
Vì Sao chớm rụng gió vờn mây
Nghiêng tổ chim bay lạc mất bầy
Đổ nát tan hoang vì gió bão
Cơ đồ sấp ngửa tính sao đây?
Nghiêng vai gánh vác, nước cùng nhà
Lạnh lẽo chao mình thấy cạn khô
Buồn nỗi tang thương lòng khắc khoải
Nghiêng mình mất nước khóc cơ đồ.