EM CÓ BAO GIỜ BIẾT ĐẾN KHÔNG?
XƯỚNG
Gom hết mây trời để nắng trong
Ðể cho em ửng má tươi hồng
Bướm đùa sãi cánh che hơi gió
Lưu lại hương hoa tỏa khắp vùng
HỌA
Lùa mây gom lại để trời trong
Nên thấy em tươi, má ửng hồng
Hương thoảng cuốn theo cùng với gió
Bướm vờn trong nắng, sáng quanh vùng
EM CÓ BAO GIỜ ĐỂ Ý KHÔNG?
– Ðể ý gì anh? chẳng biết đâu
Vườn anh hoa thắm sắc tươi màu
Hai con bướm trắng bay xinh quá
Nắng nhạt lòng em thấy xuyến xao…
– Em có nghe lời của gió không
Gió đang trò chuyện với mây hồng
Mây khen bé đẹp nhiều duyên dáng
Gió chuyển lời mây khắp núi sông!
– Anh khen thì có, mây nào biết.!
Ðâu có ai thèm để ý em
Bởi em tài sắc làm sao sánh
Như với ánh dương đọ với đèn
– Em thướt tha xinh, thật dịu dàng
Miệng cười tươi tắn gió xuân sang
Hồ thu nét rõ trong đôi mắt
Một cánh hoa tươi mãi chẳng tàn