Dù mình có văn hóa tầm mức hay không, thân phận cao quý đến cỡ nào, thì cũng đừng quên rằng “vợ” hay "mình ơi" là những Mỹ từ thông qua tiếng gọi ấm áp thân thương nhất, ngọt ngào nhất, mộc mạc nhất và cũng sinh động nhất trên thế gian này.
Mỗi ngày trôi qua, vợ đều dốc hết lòng hết sức lo từng bữa ăn giấc ngủ cho chồng con. Gắn bó với nhau từ lúc yêu cho đến lúc cưới nhau, trải qua bao nhiêu khó khăn rồi đến khi có con, sợi dây nối kết là thành quả là một kỳ tích. Người vợ ấy là người đã hy sinh quá nhiều cho chồng, không làm gì có lỗi với chồng hoặc nếu có lỗi nhỏ cũng nên bỏ qua, đừng bao giờ để bụng. Vợ là người gắn bó cả đời với ta, là người chăm sóc các con của ta và chính là mẹ của con mình. Dù có thế nào thì mẹ cũng không thể bỏ được con, con không thể rời xa mẹ.
Chỉ bấy nhiêu thôi đã để cho cánh mày râu hiểu, làm cột trụ là phải có trách nhiệm với gia đình, phải yêu thương gia đình, yêu thương vợ con. Những cám dỗ bên ngoài kia chỉ là hào nhoáng sẽ cuốn hút vô cùng, nhưng với phút chốc huy hoàng đó mà không biết tự kềm chế, tránh xa, thì hậu quả sẽ gãy đỗ hạnh phúc khó tránh khỏi. Với ánh sáng muôn màu chớp nhoáng, vụt qua và chẳng có tồn tại lâu dài với ta...Vậy! đừng vì nó mà lấp mờ sự sáng suốt của đầu óc. Không đáng.! Nên nhớ, hiện đang có Vợ Con yêu thương và tổ ấm Hạnh Phúc đang chờ ta về cùng bữa cơm gia đình.
Vậy nên, dẫu chúng ta có chu du khắp cả thế gian, giao du cùng vô số bạn bè, anh em năm châu bốn bể trên địa cầu, rốt cục chỉ có "vợ tôi, nhà tôi" mới là người luôn đáng được chúng ta trân qúy, yêu thương và che chở nhất trong đời, vì đó là người luôn dõi theo bước đi và đang chờ đợi ta trở về bên mái ấm gia đình có vợ hiền với con thơ.
Khi có vợ rồi, ngôi nhà của mọi người giờ đây không còn là một khái niệm trống trải nữa. Nhờ sự hiện diện của vợ, ngày tháng trước đây của ta dẫu có đơn điệu, nhàm chán, tẽ lạnh và vất vả thế nào, thì giờ đây đã tràn đầy ý đẹp tình thơ, sắc màu thơm ngát. Sự có mặt của vợ khiến cuộc sống của ta trở nên tươi đẹp như những ngày xuân, mỗi một ngày bình thường đều là mùa xuân ấm áp ngây ngất lòng người.
Vợ của mình, trời sinh đã có ý nguyện phó thác, đã có tư tưởng tìm một tấm chồng thật lòng yêu thương và được bảo vệ, trời sinh đã có tư tưởng nương tựa vào chồng, thích mộng mơ lãng mạn. Nhưng cô ấy một khi đã nguyện ý gửi gắm cuộc đời cho nhau, cùng xẻ chia mọi đắng cay ngọt bùi, thì trên đường đời sau này dẫu có mệt mỏi vất vả hơn nữa, nàng cũng đều có thể lấy tấm thân liễu yếu đào tơ của mình mà đương đầu với mọi nghịch cảnh mưa sương gió tuyết, mà gánh vác mọi khó khăn vất vả trong gia đình, thay chồng nuôi dưỡng, giáo dục con nên người.
Hình ảnh Bà Mẹ già, người Vợ trẻ đã vẽ nên bức tranh bi ai, đẫm lệ, của một thời đất nước lâm vào tình cảnh điêu linh sau ngày mất nước 30/04/1975, với vai trò Mẹ của các con, Vợ của những người Chồng bị đi tù "cải tạo"; Những khó khăn gian khổ mới lại ập đến trên tấm lưng còng, đôi vai nhỏ bé nhưng đầy kiên cường của Họ, sống đói khổ, tằn tiện đùm túm thăm nuôi con, chồng đang lao động khổ sai trong các trại tù xã hội chủ nghĩa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét